Tôi sinh được ba cô con gái. Chồng tôi không nói gì, nhưng ánh mắt anh ngày một xa xôi. Còn mẹ chồng thì khỏi nói — ngày nào cũng mỉa mai:
– Đẻ toàn vịt giời, nhà này làm sao có cháu đích tôn?
Tôi cắn răng chịu đựng. Không phải vì yếu đuối, mà vì các con tôi còn quá nhỏ để phải chịu cảnh tan đàn xẻ nghé. Nhưng rồi, đến ngày bà gắt lên trước mặt họ hàng:
– Nó không đẻ được con trai thì đi đi, đừng chiếm chỗ nhà này nữa!
Tôi đứng dậy, lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Không lời cãi lại. Chồng tôi cũng không níu.
Tối đó, tôi dắt ba đứa con gái rời khỏi căn nhà từng gọi là “tổ ấm”, mang theo vài bộ quần áo cũ và ít tiền tích cóp. Tôi về nhà mẹ đẻ trong làng bên. Trong đêm, ba đứa nhỏ ngủ quấn chặt lấy tôi. Tôi rơi nước mắt, vừa tủi thân, vừa lo lắng cho tương lai mịt mờ.
Sáng hôm sau, tôi nghe tiếng bé Na – con gái lớn 7 tuổi – lục lọi vali rồi gọi:
– Mẹ ơi! Cái này là gì thế?
Tôi quay lại. Trên tay con là một chiếc hộp gỗ nhỏ cũ kỹ, khóa chặt, mà tôi chưa từng thấy. Mở ra, tôi chết lặng.
Trong hộp là ba chiếc vòng vàng nhỏ xíu, mỗi chiếc có khắc tên một đứa con gái – Na, Nhi, Như – cùng một mảnh giấy nhỏ đã ố màu:
“Nếu sau này mẹ con có chuyện gì, hãy đưa các con rời khỏi đây. Đây là vàng tôi để dành cho các cháu.
Làm ơn… đừng để ba cô công chúa của tôi bị tổn thương.”
– Ông nội
Tôi òa khóc. Bố chồng tôi – người đã mất khi tôi mang thai đứa thứ hai – chưa từng nói gì nhiều lúc còn sống, nhưng hóa ra ông vẫn âm thầm lo cho mẹ con tôi. Còn mẹ chồng thì sau khi ông mất, càng khắt khe, lấn lướt.
Tôi ôm ba đứa con vào lòng, thì thầm:
– Các con là báu vật… Là những viên ngọc ông nội để lại cho mẹ.
Tôi không quay về nhà chồng. Tôi đi làm lại từ đầu, dạy thêm, buôn bán online, rồi sau 5 năm, mua được căn nhà nhỏ.
Ngày nhà mới, tôi treo ba chiếc vòng trong khung kính trên tường, ngay lối ra vào. Ai đến cũng hỏi:
– Kỷ niệm gì đẹp thế?
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
– Là thứ duy nhất chứng minh, có người từng tin tôi, và tin vào ba đứa con gái tôi… hơn cả chính chồng tôi.