Ly hôn vợ ở tuổi 62, tôi từng nghĩ sẽ sống cô đơn đến hết đời. Thế nhưng, từ khi gặp em – cô gái kém tôi 22 tuổi, tôi như được hồi sinh, sống lại những năm tháng thanh xuân với một tình yêu m;ãnh l;iệt.
May mắn thay, con cái đều ủng hộ, nên tôi nhanh chóng ngỏ lời cầu hôn, mong muốn cùng em xây dựng một mái ấm mới. Ngày cưới, tôi hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc vì cuối cùng cũng có được người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, lại yêu thương và chăm sóc tôi hết mực.
Tôi cứ ngỡ cuộc đời mình từ đây sẽ tràn ngập niềm vui. Thế nhưng, ngay trong đêm tân hôn, khi mọi thứ đang ở thời khắc cao trào nhất, một sự cố bất ngờ xảy ra… Và khi mở mắt ra, tôi đã thấy mình nằm trong bệnh viện…vì …
…vì tăng huyết áp đột ngột và suy tim cấp.
Lúc ấy tôi còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Đèn phòng mổ sáng rực, bác sĩ vây quanh, còn bên ngoài phòng cấp cứu, người vợ trẻ của tôi đang khóc nức nở, mặt tái xanh.
Bác sĩ nói nếu chậm thêm vài phút, tôi đã không còn. Tôi thở dốc trên giường bệnh, lòng ngổn ngang: là vì tôi quá mệt, hay vì tình yêu quá mãnh liệt ở cái tuổi đã không còn như xưa?
Những ngày sau đó, tôi phải nằm viện theo dõi. Vợ tôi – Như – ngày đêm túc trực bên cạnh, chăm sóc tôi từng thìa cháo, từng ngụm thuốc. Ánh mắt em vẫn trìu mến, nhưng tôi thấy trong đó lẩn khuất điều gì đó rất khó tả. Không còn là ánh nhìn nồng nhiệt như trước lễ cưới.
Một lần, khi tưởng tôi đã ngủ, em nói chuyện với ai đó qua điện thoại, tôi nghe loáng thoáng:
“Không ngờ ảnh yếu đến mức này… Giờ làm sao đây?… Không, em chưa lấy được gì hết mà… Giờ rút lui thì tiếc công bao năm qua lắm…”
Tôi bàng hoàng. Tim đập mạnh. Mồ hôi túa ra dù đang giữa đêm lạnh. Tôi không dám chắc vào điều mình vừa nghe. Có thể tôi nghe lầm. Có thể em đang nói chuyện gì đó không liên quan… Nhưng trong lòng tôi bắt đầu dấy lên nghi ngờ.
Tôi âm thầm quan sát. Em không còn giữ điện thoại công khai nữa, hay có thì cũng đặt mật khẩu mới. Em không còn rạng rỡ như trước mỗi khi tôi nói chuyện về dự định xây căn nhà mới mang tên hai vợ chồng. Thậm chí, khi tôi nhắc chuyện chuyển sổ tiết kiệm sang tên chung, em lại cười gượng và lảng đi.
Ba tuần sau, tôi hồi phục và về nhà. Tôi ngồi trong phòng khách, mở lại camera nhà mà em không biết tôi vẫn chưa gỡ mật khẩu cũ. Và rồi… tất cả sáng tỏ.
Trong những ngày tôi nằm viện, đã có một người đàn ông khác xuất hiện trong căn nhà này. Họ ôm nhau, hôn nhau, còn cười nói:
“Già thế rồi, chắc chỉ sống được vài năm. Ráng chút nữa, xong thì mình có cả gia tài.”
Tôi chết lặng.
Tôi không trách Như vì em trẻ, còn tôi thì quá già. Nhưng tôi trách mình – vì quá ngây thơ, quá tin rằng tình yêu tuổi xế chiều có thể đẹp như phim.
Sáng hôm sau, tôi để lại một bức thư, và rời khỏi căn nhà đó. Tôi không làm ầm lên. Tôi không cần lấy lại tài sản. Tôi chỉ muốn giữ lại chút danh dự cho chính mình.
Sau này, tôi chuyển đến sống cùng con trai. Cháu nội mỗi chiều vẫn ngồi xoa lưng tôi và bảo:
“Ông nội đừng buồn, tụi con thương ông nhất!”
Tôi mỉm cười.
Hóa ra, ở tuổi nào, người ta cũng có thể mù quáng vì yêu. Nhưng cũng nhờ cú sốc ấy, tôi hiểu được rằng: tình thân – mới là thứ bền lâu và không bao giờ giả tạo.