Lúc hấ/p hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà lục sổ tiết kiệm nhưng nào ngờ vừa mới mở tủ ra, ào xuống người tôi chính là thứ vừa hô-i vừa ta-nh, hóa ra…
Vợ tôi b-ệnh nặng, nằm li;/ệt giường nhiều tháng. Đến lúc gần đất xa trời, hơi thở yếu ớt, cô ấy nắm chặt tay tôi thì thào:
“Anh… đừng buồn… trong tủ… còn 5 tỷ… em giấu để dành cho anh và con…”
Nghe xong, tôi mừng như mở cờ trong bụng. Cả đời vợ chồng chắt bóp, tôi nào ngờ cô ấy lại giỏi giang đến mức để dành được số tiền lớn như vậy. Vợ vừa nhắm mắt, tôi nước mắt ngắn dài nhưng trong lòng nhen nhóm một niềm an ủi — ít ra còn có khoản tiền để lo cho con.
Ngay trong đêm, tôi không kìm nổi, vội vàng lao như bay về nhà, tim đập thình thịch. Tôi mở cửa tủ gỗ cũ kỹ, run rẩy lục tung từng ngăn. Cuối cùng, ngay góc dưới cùng, tôi phát hiện ra một chiếc hộp sắt khóa chặt.
Vừa định mở ra thì bất chợt — rầm! — cánh cửa tủ bật mạnh, một thứ đen ngòm, vừa hôi vừa tanh tràn ào xuống người tôi. Tôi hoảng loạn ngã ngửa, mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Dưới ánh đèn leo lét, tôi ch-ết lặng khi nhận ra đó không phải giấy tờ hay tiền bạc… mà chính là…
…một đống xương người lẫn trong bọc vải cũ kỹ, đã mục nát. Những đoạn xương trắng đục lẫn lộn với mớ tóc rối bết, thứ nước đen đặc sánh chảy xuống nền nhà khiến tôi nôn thốc nôn tháo.
Tim tôi như ngừng đập, tai ù đi, đầu óc ong ong. Tôi cố gắng bò lùi lại, hai mắt mở trừng trừng. Lúc này, trong đầu tôi bỗng vang vọng lại những lời vợ thều thào trước khi nhắm mắt: “Anh… đừng buồn… trong tủ… còn 5 tỷ…”
5 tỷ ư? Hay đó là 5 “tội lỗi” mà cô ấy đã giấu kín suốt cả cuộc đời?
Tôi run rẩy bật điện sáng khắp phòng, rồi cúi xuống quan sát kỹ. Trên mớ xương, tôi nhìn thấy một cái vòng bạc đã mờ chữ, khắc ba chữ cái: “N. H. L”. Cái tên quen thuộc đến rợn người – chính là anh họ của vợ, người đã mất tích cách đây hơn 10 năm, chẳng ai tìm ra tung tích.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng. Tôi nhớ lại quãng thời gian ấy, gia đình vợ lục tung khắp nơi tìm anh ta. Người ta đồn đủ thứ, nào là bỏ đi nước ngoài, nào là dính nợ rồi trốn. Nhưng hóa ra, xác anh ta… lại nằm ngay trong ngôi nhà này, trong chiếc tủ mà vợ tôi vẫn khóa kín bấy lâu.
Tôi hoảng hốt ngồi thụp xuống, nước mắt ràn rụa. Vợ tôi rốt cuộc đã che giấu chuyện gì? Vì sao cô ấy lại làm thế? Và… “5 tỷ đồng” mà cô ấy nói đến… liệu có thật hay chỉ là một bí mật khác còn kinh hoàng hơn?