Lũ về, bầu trời đen kịt, nước dâng ngập sân chỉ trong một đêm. Ở căn nhà nhỏ chênh vênh bên sườn đồi, chị T – bụng mang dạ chửa tám tháng rưỡi – đứng thẫn thờ nhìn dòng nước cuộn xiết, mắt ngóng ra xa như thể có thể thấy bóng dáng người chồng đang làm thuê tận Đồng Nai.
Chị biết, lần này lũ lớn. Hôm trước hàng xóm đã gồng gánh đi sơ tán, nhưng chị T sợ, không dám đi xa. Chị lo đứa con trong bụng chẳng chịu đợi. Không điện, không sóng, không chồng, không người thân bên cạnh. Chị chỉ có mình.
Khi nước dâng lên đến bậc cửa thứ hai, chị bắt đầu gom mấy gói gạo còn sót, nhưng rồi nước ngấm, ẩm mốc. Hết đồ khô, chị ra rừng hái rau dớn, rau tàu bay, nhặt củ rừng sống qua ngày. Có hôm, đói quá, chị nhai cả lá sung non chan với muối. Thai đạp trong bụng như nhắc chị phải ráng sống.
Gần ngày sinh, những cơn co thắt bắt đầu xuất hiện. Đêm ấy mưa lại trút như xé, núi bắt đầu sạt. Đường vào trạm y tế bị chặn, cầu tạm đã trôi. Chị T hiểu: không đi, hai mẹ con sẽ nguy.
Chị quấn chiếc áo mưa rách, khoác ba lô đựng vài thứ cần thiết, một tay ôm bụng, một tay vịn gậy, bước ra khỏi nhà lúc mờ sáng. 7 cây số đường rừng – những đoạn sạt lở lấp cả lối mòn, đất nhão nhoẹt, đá lởm chởm. Mỗi bước đi là một lần chị tưởng mình ngã xuống. Có lúc đau quặn đến nỗi phải dừng lại bám vào gốc cây, thở dốc, nước mắt hòa nước mưa chảy ròng ròng.
Dọc đường, vài người dân đi tránh lũ thấy chị, vội vã đỡ, có người nhường chiếc võng, có người cõng chị qua đoạn trơn nhất. Họ không quen, nhưng ai cũng thương chị bụng lớn lội lũ.
Ba giờ sau, chị đến được trạm y tế xã – đôi chân tím bầm, môi tím tái, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực niềm tin. Và rồi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời vào rạng sáng hôm sau, giữa tiếng mưa rơi không dứt.
Khi chồng chị về đến nơi, anh chỉ biết ôm vợ con khóc nghẹn. “Em giỏi quá,” anh nói. Nhưng chị chỉ cười mệt, nắm tay con:
– Là nó cho em sức mạnh… Là nó muốn được sống.