Loay hoay tìm xe trong tầng hầm, tôi g//ục ng//ã khi chứng kiến cảnh giữa chồng mình và cô gái l/ạ, b/í m/ật anh dày công ch//e gi//ấu suốt 3 năm cũng dần được h//é l//ộ…
Chiều hôm đó, sau khi tan làm sớm hơn thường lệ, tôi ghé qua trung tâm thương mại để mua vài món đồ cho buổi tiệc kỷ niệm ngày cưới sắp tới. Chúng tôi đã bên nhau gần 6 năm, trong đó có 3 năm chung sống vợ chồng. Tôi vẫn thường nghĩ, mình may mắn khi lấy được người chồng như Minh – điềm đạm, chu đáo và chưa bao giờ khiến tôi phải ng/hi ng/ờ hay gh///en tuô///ng.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi dạo gần đây. Minh thường xuyên về muộn, có khi ngủ lại công ty với lý do “deadline gấp”. Điện thoại thì cài mật khẩu mới, còn lịch làm việc thì luôn mập mờ. Tôi từng nhiều lần muốn hỏi, nhưng lại sợ mất niềm tin mà cả hai xây dựng bấy lâu nay.
Hôm đó, khi rời trung tâm thương mại, tôi đi xuống tầng hầm gửi xe. Không hiểu sao tôi lại lạc trong mê cung tầng hầm rộng lớn, toàn là những lối đi giống nhau. Điện thoại thì mất sóng, bảng chỉ dẫn thì rối rắm. Tôi cứ loay hoay mãi, càng đi càng thấy lạ, rồi dừng lại trước một chiếc xe quen thuộc – chính là xe của Minh.
Tim tôi bỗng đập mạnh. Anh nói hôm nay đi công tác ở Vũng Tàu cơ mà? Vậy tại sao xe lại ở đây?
Tôi lặng lẽ tiến đến gần, linh cảm chẳ/ng là/nh tr/ỗi dậ/y. Xe không khóa. Cửa kính xe hơi hé mở. Khi tôi vừa định quay đi thì bất chợt, từ một góc khuất bên cạnh, tiếng cười đùa khúc khích vang lên. Tôi nép người sau trụ bê tông, t/ò m/ò và l/o s/ợ cùng lúc. Và rồi… tôi ch/ết lặng…