“Ham lấy chồng đại gia, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ…”
Ngày cưới, tôi như một nàng công chúa. Váy cưới lộng lẫy, vàng đeo từ cổ xuống tay, từ tay tới cả lưng – đủ để mấy chị bạn thân mắt tròn mắt dẹt xuýt xoa:
— “Lấy được chồng giàu đúng là đổi đời nha!”
Tôi cười mãn nguyện. Bố mẹ tôi cũng cười – nụ cười chưa từng rạng rỡ đến thế. Họ không nói gì, nhưng tôi biết trong lòng họ thầm cảm ơn tôi vì đã “hi sinh” tuổi trẻ để gả cho người đàn ông hơn mình gần 15 tuổi, chỉ vì… anh ta là đại gia.
Chúng tôi không yêu nhau. Chỉ mới gặp vài lần qua lời giới thiệu. Nhưng vì gia đình anh giàu, lại hứa cho tôi “cuộc sống như bà hoàng”, nên tôi chấp nhận. Người ta nói “tình yêu có thể đến sau”, còn vật chất thì phải nắm lấy trước.
Đêm tân hôn.
Căn phòng sang trọng bậc nhất khách sạn 5 sao. Tôi ngồi trước bàn trang điểm, tẩy lớp son phấn sau một ngày dài. Trong lòng có chút hồi hộp, nhưng cũng trấn an bản thân: “Anh ấy giàu, lịch sự, có lẽ cũng không đến nỗi nào.”
Tiếng nước trong phòng tắm ngưng lại. Tôi quay ra.
Và rồi… tôi chết sững.
Anh bước ra, người quấn khăn, nhưng điều làm tôi muốn tông cửa bỏ chạy không phải là ngoại hình – mà là gương mặt, ánh mắt, và cái giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lạnh đến tê người:
— “Xong đêm nay, em có thể dọn sang phòng khách. Tôi cưới em vì ba mẹ tôi ép. Đừng kỳ vọng vào cái gì gọi là hạnh phúc.”
Tôi ngồi như hóa đá. Anh lạnh lùng đi qua, thả lên giường một xấp giấy: “Hợp đồng hôn nhân. 5 năm, mỗi năm 1 tỷ. Đổi lại, tôi có vợ trên danh nghĩa, em có tiền lo cho gia đình.”
Tôi bàng hoàng. Nỗi ê chề dâng lên tận cổ.
Vàng trên cổ giờ đây bỗng nặng trĩu, lạnh buốt. Tôi đã tưởng mình bước vào lâu đài, ai ngờ lại rơi vào chiếc lồng son không lối thoát…