
…Cứ nghĩ anh sẽ ghe:n tuông, sẽ cay cú khi thấy tôi hạnh phúc bên người khác. Nào ngờ, Trung chỉ nhắn lại đúng một câu:
“Anh biết em sắp lấy chồng, nhưng anh vẫn mong một ngày được cả nhà mình ngồi ăn cơm tối cùng nhau như xưa – cả em, anh và con trai.”
Tôi chết lặng.
Không phải vì hy vọng hão huyền anh khơi lại… mà vì bức ảnh chụp màn hình tin nhắn phía dưới – là tin nhắn thoại con trai tôi gửi cho anh:
“Ba ơi, con ước gì ba mẹ quay lại, để con có lại một gia đình đúng nghĩa. Ba đừng nói với mẹ con, nhưng con nhớ ba nhiều lắm.”
Tôi gục xuống ghế, nước mắt rơi lã chã. Con tôi – đứa trẻ luôn miệng nói rằng “con quen rồi”, “mẹ lấy ai cũng được”, “chỉ cần mẹ hạnh phúc” – hóa ra vẫn âm thầm mong một điều không bao giờ nói ra.
Tôi nghĩ lại 6 năm qua. Đúng, chồng cũ tôi từng sai, từng khiến tôi tổn thương đến mức phải bỏ đi. Nhưng cũng là người cha luôn lặng lẽ đưa đón con những hôm tôi tăng ca, người từng xin nghỉ việc chỉ để ngồi suốt 3 tiếng ngoài phòng mổ khi con trai viêm ruột thừa, là người không có gì trong tay mà vẫn cố dành dụm tiền mua cho con cây đàn piano cũ…
Tôi nhìn sang Tiệp – người đàn ông tử tế, đủ tốt, đủ kiên nhẫn. Nhưng tôi lại thấy lòng mình trống rỗng. Tôi không khóc vì tiếc Tiệp. Tôi khóc vì bản thân quá vội vàng đặt dấu chấm hết vào một mối quan hệ mà… có lẽ chưa bao giờ thực sự kết thúc – trong lòng tôi, và cả trong mắt con.
Tối đó, tôi gọi Tiệp ra quán cà phê. Tôi thành thật kể hết mọi chuyện – không giấu giếm, không vòng vo. Anh trầm ngâm rất lâu, rồi chỉ khẽ nói:
“Anh yêu em, nhưng anh không muốn làm người phá đi hy vọng của một đứa trẻ.”
Tôi hủy hôn.
Không phải vì còn yêu Trung.
Mà vì có một người còn quan trọng hơn cả trái tim tôi: con trai tôi.