Gia đình tôi có bốn người – hai vợ chồng và hai đứa con, một trai mười tuổi, một gái tám tuổi. Chúng tôi không giàu có, nhưng luôn cố gắng dành cho con một tuổi thơ đủ đầy. Mùa hè năm ấy, chồng tôi nói:
— “Hay mình đưa tụi nhỏ đi biển? Mình chưa bao giờ đi du lịch cả nhà bao giờ mà.”
Tôi gật đầu, lòng tràn ngập niềm vui. Suốt mấy tuần, lũ trẻ háo hức đếm từng ngày. Chồng tôi cũng tranh thủ xin nghỉ làm, đặt vé tàu, chuẩn bị từng thứ nhỏ nhặt. Chuyến đi đầu tiên của gia đình — và cũng là cuối cùng…
Chúng tôi ra biển từ sáng sớm. Biển xanh lấp lánh, sóng nhẹ và trời đầy nắng. Lũ trẻ cười đùa không ngớt, chồng tôi bế con gái lên vai, còn thằng bé thì ôm chặt tay bố, hét vang giữa boong tàu:
— “Hè này là hè vui nhất đời con!”
Ảnh minh họa
Buổi trưa, chúng tôi ăn trưa trên tàu, ngồi hát cùng nhau, chụp từng bức ảnh đầy tiếng cười. Tôi đã nghĩ: đây là khoảnh khắc đẹp nhất mà mình từng có trong đời.
Nhưng đến chiều… trời bất ngờ chuyển gió.
Ban đầu chỉ là vài cơn gió mạnh. Rồi sóng nổi lên. Gió rít qua tai như xé cả mặt biển. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tàu rung lắc dữ dội, rồi lật nghiêng. Mọi thứ đổ nhào. Tôi chỉ kịp nghe tiếng chồng hét:
— “Em ôm con, anh giữ thằng nhỏ!”
Rồi con tàu lật úp hoàn toàn.
Tôi vùng vẫy trong nước, mặn chát, lạnh buốt. Mắt mờ đi vì nước, vì hoảng loạn. Tôi thấy người ta trôi nổi khắp nơi, nghe tiếng trẻ con khóc, tiếng kêu cứu. Không kịp nghĩ ngợi, tôi bơi. Gặp ai là kéo lên, cứu được một người, rồi hai người, rồi ba người, bốn người… Tôi không nhớ mình đã làm thế nào. Tay rớm máu, mặt trầy xước, nhưng tôi chỉ có một suy nghĩ: “Chồng con mình đâu rồi?”
Tôi tìm trong vô vọng.
Tôi gọi tên chồng, gọi tên con. Biển đáp lại tôi bằng sự im lặng ghê rợn. Một người trong đội cứu hộ đến, cố kéo tôi lên xuồng, tôi hét lên:
— “Không! Tôi còn người thân dưới đó!”
Nhưng rồi… họ đưa tôi lên, giữ chặt tôi khi tôi điên cuồng vùng vẫy.
Tôi chỉ được nhìn thấy chồng và hai đứa con lần cuối… qua những tấm di ảnh sau này, trong căn nhà đã vắng tiếng cười.