“Con đã chịu đủ. Mẹ từng nói đàn ông già mới biết lo. Nhưng người đàn ông đó mỗi đêm về nhà chỉ biết trút rượu lên con, đập phá mọi thứ, kể cả con. Căn nhà ba tầng đó đủ để che tiếng gào của con khi bị đánh không. Ba từng dạy con phải sống có nhân phẩm. Nhưng hai người lại dùng chính danh dự con để đổi lấy vật chất.
Hôm nay, con đi. Đừng tìm.”
Cả nhà tôi bàng hoàng. Mẹ ngã quỵ. Bố ném mạnh chiếc sổ đỏ lên bàn, ánh mắt thất thần. Em trai tôi run run gọi điện cho tôi hàng chục cuộc nhưng không ai bắt máy.
Ngay chiều hôm đó, mẹ tôi mặc đồ tang, dẫn theo bà con hàng xóm, dắt díu nhau đến tận cổng nhà chồng tôi, quỳ giữa sân, khóc nghẹn:
“Tôi sai rồi… Làm ơn thả con tôi ra… tôi không cần nhà, không cần gì nữa, chỉ xin con tôi sống!”
Chồng tôi đứng trên ban công, mặt lạnh như băng. Ông ta không nói gì, chỉ sai người bảo vệ đuổi tất cả ra khỏi cổng.
Nhưng tôi đã không còn ở đó từ trước đó một đêm.
Tôi trốn đi bằng cửa sau, với duy nhất một vali, rời bỏ nơi được gọi là “nhà chồng”. Trên đường đi, tôi gửi kiện hàng đó như dấu chấm hết cho quãng đời bị gia đình đem ra trao đổi.
Ba tháng sau, tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ, xin lại công việc cũ, sống âm thầm. Người bạn trai từng cầu hôn đã chuyển đi nơi khác. Tôi không trách anh – tôi biết, tôi cần học cách đứng lên bằng đôi chân của chính mình.
Ngày kia, tôi nhận được một tin nhắn từ mẹ:
“Con ơi… mẹ sai rồi. Mẹ khóc mỗi đêm. Chỉ cần con sống, mẹ sẽ không ép con điều gì nữa… về đi con…”
Tôi đọc tin nhắn đó rất lâu. Không trả lời. Tôi chưa sẵn sàng tha thứ – không phải vì tôi độc ác, mà vì tôi hiểu: niềm tin – một khi đã bị đem bán – thì rất khó mua lại.