Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng bỏ trốn theo người con gái mà hắn yêu. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc lòng phải lên xe hoa với em trai hắn. Đêm tân hôn, anh ta kéo tôi vào lòng và cho xem 1 thứ…
Chỉ còn ba ngày nữa là đến đám cưới, vậy mà Huy – chú rể của tôi, người tôi đã yêu và tin tưởng suốt ba năm đ;:ột nh;:iên bi/ến mất. Một lá thư ngắn ngủi để lại trên bàn, với vài dòng ng/uệch ng/oạc: “Anh xin lỗi, anh không thể cưới em. Anh đã yêu người con gái khác. Tha thứ cho anh.”
Nhà trai r/ối lo//ạn, nhà gái bà//ng hoà//ng. Mẹ tôi khóc n;;gất, bố tôi thở dài, còn tôi thì ch;;ết lặng. Nhưng vì danh dự hai bên gia đình, chúng tôi không thể hủ;y h;;ôn lễ. Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, gia đình Huy đưa ra một giải pháp bất ngờ: Em trai của Huy, Minh – người mà tôi chỉ gặp vài lần trong các buổi họp mặt gia đình sẽ thay anh trai làm chú rể. Tôi không có quyền từ chối. Tôi chỉ gật đầu, như một con rối bị gi;;ật dâ;:y, lòng đầy u/ất ứ//c và t//ủi n//hục.
Ngày cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Minh, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt khó đoán, nắm tay tôi bước vào lễ đường. Anh ta không nói nhiều, chỉ làm đúng những gì nghi thức yêu cầu. Tôi nhìn anh, cố tìm một chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là sự xa cách. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có đang th;ươ;;ng h;;ại tôi không?
Đêm tâ;n hô;:n, tôi ngồi co ro trên giường, chiếc váy cưới đã được thay bằng bộ đồ m//ỏng ma//nh.
Minh bước vào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài im lặng, nhưng bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng. Tôi giật mình, định đẩy ra, nhưng sức mạnh của anh khiến tôi không thể kháng cự. “Đừng sợ,”
Anh khẽ nói, giọng trầm và ấm hơn tôi tưởng.
Minh đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc USB màu bạc, nhỏ bằng ngón tay út. “Em phải xem thứ này trước khi ghét anh thêm nữa.” Anh cắm USB vào laptop đặt sẵn trên bàn, màn hình sáng lên, và rồi… hình ảnh Huy hiện ra.
Trong video, Huy không hề trông như kẻ say đắm tình yêu. Gương mặt anh ta tái nhợt, mắt nhìn quanh như sợ ai đó đang theo dõi. “Nếu em đang xem cái này… nghĩa là anh đã không kịp quay lại. Đừng tin những gì gia đình anh nói. Anh bị ép rời khỏi em, vì một bí mật… liên quan đến cả nhà anh.”
Huy ngừng lại, hít một hơi sâu, rồi nói một câu khiến tôi lạnh sống lưng: “Minh là người duy nhất có thể bảo vệ em. Nhưng… cũng là người duy nhất biết sự thật kinh khủng nhất về gia đình này.”
Tôi quay sang Minh, tim đập dồn dập. Anh vẫn im lặng, ánh mắt tối sầm. “Anh sẽ nói hết… nhưng sau đêm nay, em sẽ không còn nhìn gia đình này như trước nữa,” Minh khẽ thì thầm.
Tôi không biết điều gì chờ mình ở câu tiếp theo — nhưng linh cảm mách bảo, nó còn tồi tệ hơn cả việc bị bỏ rơi trước lễ cưới.