Được đền bù đất 3 tỷ nhưng mẹ chồng quyết không chia cho con dâu một đồng, dấm dúi đem cho con gái, nào ngờ khi bà đường đột đến nhà con gái thì phát hiện…Gia đình bà Hợi sống ở vùng ven thành phố, nơi đang lên cơn sốt đất vì dự án đường cao tốc vừa mới phê duyệt. Mảnh đất hơn 300 mét vuông của bà, vốn chỉ trồng chuối và rau lang, bỗng chốc được đền bù hơn 3 tỷ đồng. Đó là con số mà bà chưa từng dám nghĩ đến trong đời.
Bà Hợi có hai người con: con trai là Hưng – chồng của Thảo, và con gái là Oanh – đã lấy chồng về quê ngoại, sống cách nhà bà gần 20 cây số. Từ ngày Hưng lấy Thảo, hai vợ chồng ở chung với bà trong căn nhà cấp bốn trên mảnh đất tổ tiên. Bà Hợi vẫn thường càm ràm chuyện Thảo không biết điều, không khéo léo, lại hay cãi lại bà – dù Thảo vốn là người nhẫn nhịn, chăm chỉ, đi làm công nhân ngày 8 tiếng, tối về còn chăm con nhỏ. Nhưng trong mắt bà Hợi, con dâu luôn là người “ăn nhờ ở đậu”, có làm gì cũng không vừa lòng.
Khi chính quyền thông báo đền bù, vợ chồng Hưng và Thảo cũng hồ hởi lắm. Hưng bàn với mẹ:
– Mẹ ơi, con nghĩ mình nên xây lại nhà, phần còn lại để dành lo cho cháu ăn học. Mẹ giữ hộ nhưng sau này chia đều cho tụi con, đỡ phải đi vay ngân hàng.
Bà Hợi nhếch mép, giọng đanh lại:
– Tiền đất là của mẹ, đất đứng tên mẹ. Ai mà động tới một đồng thì coi chừng!
Hưng nghe xong chỉ biết câm lặng. Còn Thảo, dù ấm ức, vẫn cố giữ im lặng. Cô biết bà Hợi trước giờ thiên vị con gái, hở ra cái gì quý là nghĩ đến con gái đầu tiên. Cô đã quá quen với ánh mắt soi mói và giọng điệu nặng nhẹ mỗi lần cơm canh không vừa miệng bà.
Một tuần sau, Hưng phát hiện mẹ mình âm thầm rút 1,5 tỷ trong sổ tiết kiệm rồi bảo “gửi giúp người quen”.
Nhưng anh không ngờ, số tiền đó bà Hợi đem cho Oanh – con gái ruột của bà – để “lo sửa sang nhà cửa, mua thêm miếng đất bên cạnh mà hàng xóm đang bán rẻ”. Thậm chí, bà còn bảo Oanh giữ kín, đừng nói với anh trai và chị dâu kẻo “chúng nó sinh chuyện”.
Thảo biết chuyện từ miệng một người hàng xóm thân cận. Cô không làm ầm lên, chỉ nhẹ nhàng nói với Hưng:
– Nhà này em sống 8 năm, chưa từng đòi hỏi gì. Em không cần mẹ chia tiền, chỉ mong bà hiểu tụi mình cũng vất vả. Em không muốn con lớn lên thấy cha mẹ bị đối xử bất công.
Hưng chỉ biết ôm vợ, trong lòng vừa tức vừa bất lực. Bà Hợi thì vẫn tỉnh bơ, ngày ngày tính toán mua sắm đồ mới, gọi thợ sửa sang lại mái nhà, và quan trọng nhất: chuẩn bị đến thăm con gái để tận mắt xem nơi “mình đã đầu tư” có khang trang hay không.
Cuối tuần đó, bà Hợi xách giỏ quà đến nhà Oanh. Vừa tới nơi, bà đã cảm thấy lạ: trước cổng không có xe máy, cửa đóng im lìm. Bà gõ cửa một lúc thì một người phụ nữ lạ ra mở, nhìn bà ngỡ ngàng:
– Bác tìm ai ạ? ….