Đưa b/ồ nh;í đi đ;ẻ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đẻ chính là vợ mình, và cái kết bất ngờ ….Gần một năm trước, trong một buổi tiệc networking của ngành kiến trúc, Minh quen Hạ – một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vừa tốt nghiệp đại học và đang thử việc tại một công ty nội thất. Hạ nhỏ nhẹ, dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với Trang – người vợ sắc sảo, mạnh mẽ, luôn bận rộn trong công việc.
Minh nhanh chóng bị cuốn hút bởi sự non nớt của Hạ, thứ mà anh nghĩ rằng mình đã đánh mất trong cuộc hôn nhân quá đỗi “chuyên nghiệp” với Trang. Những buổi hẹn hò vụng trộm, những món quà đắt tiền, những lời hứa hẹn “sẽ ly hôn để đến với em”… tất cả khiến Hạ tin tưởng rằng Minh thật sự yêu cô.
Cho đến một ngày, Hạ thở dài, cầm tay Minh và nói:
– Em có th;;ai rồi anh ạ.
Minh chết l;ặng. Điều này không nằm trong kế hoạch. Anh đã luôn nghĩ mối quan hệ này sẽ chỉ là nhất thời, một chốn “nghỉ chân” ngắn hạn, nhưng giờ lại biến thành mớ bòng bong.
– Em định… giữ lại à? – Minh hỏi, giọng khàn đặc.
– Em đã quyết định rồi. Em sẽ giữ. Anh không cần chịu trách nhiệm gì nếu không muốn. Nhưng em không thể bỏ đứa bé.
Đêm đó, Minh không ngủ. Anh không dám nói với Trang, không dám nghĩ đến viễn cảnh mọi thứ sụp đổ. Sau cùng, anh chọn cách lén lút chăm sóc Hạ, đưa cô đi khám thai ở những nơi kín đáo, thuê riêng một căn hộ cho cô ở khu chung cư khác thành phố.
Thời gian trôi đi, bụng Hạ ngày càng lớn. Minh bắt đầu phải nói dối nhiều hơn: những cuộc họp bất thường, những chuyến công tác vội vàng, cả những lần đón con muộn viện cớ bị tắc đường.
Trang không phải người phụ nữ dễ bị đánh lừa. Cô bắt đầu nghi ngờ nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Cô đọc được trong mắt chồng một nỗi sợ, một sự giấu giếm. Nhưng cô chọn cách im lặng. Có lẽ để chờ xem anh ta đi bao xa trong cái lưới dối trá này.
Ngày Hạ trở dạ là một buổi chiều mưa tầm tã. Minh đang họp thì nhận được cuộc gọi:
– Anh ơi, em đau bụng quá… Hình như… là tới lúc rồi…
Minh vội vã lái xe tới căn hộ, dìu Hạ vào xe rồi đưa cô đến một bệnh viện tư – nơi anh nghĩ sẽ không có ai quen biết. Trên đường đi, tay anh run bần bật, tim đập liên hồi. Dù luôn bảo vệ mối quan hệ này, nhưng trong thâm tâm, Minh biết anh đang làm điều không thể tha thứ.
Vào tới bệnh viện, Hạ được đẩy vào phòng sinh. Minh đứng bên ngoài, lòng rối như tơ vò….
Hưng run rẩy định giải thích, nhưng Thu nhẹ nhàng đưa cho anh một bìa hồ sơ:
“Tôi xin nghỉ việc. Và đây là đơn ly hôn đã ký sẵn. Căn nhà, chiếc xe – anh giữ. Tôi không cần gì cả. À, tôi để lại cái này.”
Cô lấy trong túi ra… kết quả xét nghiệm ADN – đứa trẻ không phải con anh.
“Tôi đã nghi ngờ từ lâu. Tôi âm thầm theo dõi, và cũng âm thầm xét nghiệm ADN khi anh dẫn cô ta khám thai lần trước. Thứ anh tin là tình yêu thật ra chỉ là một cái bẫy.”
Hưng chết lặng.
Thu quay lưng bước đi, không nước mắt, không níu kéo. Cô đã trả lại tất cả – bằng sự im lặng, bằng lòng tự trọng, và bằng cách khiến anh nhận ra: người thua cuộc không phải là người bị phản bội, mà là kẻ đánh mất người biết tha thứ.