Định đợi qua 100 ngày của vợ tôi sẽ tái h:;ôn nhưng mới đến 49 ngày của vợ, b::ất ng;;ờ tấm ảnh trên bàn thờ bị đ:ổ, tôi định lại gần dựng lên thì tá hỏa phát hiện ra trong góc chính là…
Vợ tôi mất vì bạo bệnh, để lại đứa con trai mới 4 t-uổi. Cả nhà còn chưa nguôi nỗi buồn thì tôi – kẻ đàn ông cô độ-c – đã âm thầm tính chuyện tái h;/ôn với một cô gái kém mình gần chục tuổi. Tôi định đợi qua 100 ngày của vợ để tránh điều tiếng, nhưng thực lòng, trái tim tôi đã hướng về người mới.
Tối hôm đó, đúng 49 ngày, trời đổ mưa lất phất. Cả nhà vừa thắp hương xong thì bất ngờ tấm ảnh của vợ trên bàn thờ đổ nghiêng. Nghĩ là do gió, tôi định lại gần để dựng lại. Nhưng khi vừa nhấc khung ảnh lên, tôi giật bắn mình – phía sau tấm ảnh, kẹt giữa khung gỗ và mặt kính, chính là tờ giấy viết chi tiết về 1 cô gái.
Tôi tò mò mở ra xem, thật không ngờ lại nói về cô gái tôi sắp muốn cưới làm vợ, hóa ra…
…hóa ra đó là một lá thư viết tay của chính vợ tôi, nét chữ run run nhưng vẫn rõ ràng. Ngày tháng trên góc giấy cho thấy nó được viết chỉ khoảng hai tháng trước khi cô ấy mất.
“Anh à, nếu một ngày em không còn bên anh và con, có thể anh sẽ gặp lại cô ta. Em mong anh hãy nhớ rằng, cô ta từng chính là người khiến gia đình mình tan nát suýt ly hôn. Em đã tha thứ để giữ cho con một mái nhà, nhưng em biết, trong lòng cô ta chưa bao giờ từ bỏ ý định giành anh…”
Tôi run rẩy, tim đập loạn. Tên và đặc điểm của “cô ta” trùng khớp hoàn toàn với người phụ nữ tôi đang hẹn hò. Lá thư còn ghi chi tiết những tin nhắn, những lần cô ấy bắt gặp cả hai đi cùng nhau khi vợ tôi nằm viện.
Tôi buông thõng tay, tấm ảnh vợ rơi xuống, tiếng kính chạm bàn vang lên khô khốc. Ngoài trời mưa nặng hạt hơn, tiếng mưa át cả tiếng thở dồn dập của tôi. Đột nhiên, đứa con trai ngủ trong phòng khóc thét lên như gặp ác mộng, gọi “Mẹ ơi!”.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi quay đầu, thoáng như thấy bóng ai đó đứng cạnh cửa phòng con, mái tóc dài ướt sũng, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi…