
Trần Vũ, 38 tuổi, là biểu tượng của quyền lực và thành công. Từ một cậu bé ngh//èo ở vùng quê, anh vươn lên thành ông tr//ùm công nghệ với tập đoàn trị giá hàng chục tỷ đô. Những bữa tiệc x/a ho/a, siêu xe và ánh đèn flash của truyền thông là cuộc sống thường nhật của Vũ. Nhưng không ai biết, s/âu trong lòng anh là một v//ết thư//ơng chưa bao giờ lành – ký ức về Hương, người con gái anh yêu đi///ên cuồng thời đại học.
Hương là ánh sáng duy nhất trong những ngày tháng kh//ốn kh//ó của Vũ. Cô dịu dàng, m/ạnh m/ẽ, với đôi mắt sáng như chứa cả bầu trời. Họ từng th/ề sẽ cùng nhau vư//ợt qua mọi sóng gió, nhưng định mệnh đã ch//ia c//ắt họ. Năm cuối đại học, Vũ nhận học bổng du học Mỹ. Anh cầu xin Hương chờ đợi, nhưng cô chỉ mỉm cười bu//ồn: “Anh đi đi. Em không muốn kìm chân giấc mơ của anh.” Rồi cô bi//ến m//ất, không một lời giải thích.
Mười lăm năm, Vũ ch/ôn vù/i n/ỗi đ/au bằng công việc và th/am v/ọng. Nhưng mỗi đêm, hình ảnh Hương vẫn á//m ả//nh anh. Cho đến một ngày, một tin nhắn từ số l/ạ khiến anh ch//ết lặ//ng: “Hương m//ất rồi. Nếu anh còn chút tình nghĩa, hãy đến viế/ng cô ấy.” Không tên, không địa chỉ, chỉ có một dòng ngắn ngủi: *Nghĩa trang ven sông…*.
Vũ hủy mọi lịch trình, bay ngay về nơi ghi trên địa chỉ. Anh không tin Hương đã ra đi. Không thể nào. Cô là người m/ạnh m/ẽ nhất anh từng biết. Trong lòng anh, cô vẫn sống, vẫn mỉm cười như ngày nào.
Nghĩa trang ven sông mờ sương, lạ//nh l//ẽo. Vũ bước đi giữa những ngôi mộ, trái tim nặng trĩu. Một ông lão quản trang dẫn anh đến một góc khuất, nơi có một ngôi mộ đơn sơ, bia đá khắc dòng chữ: *Nguyễn Thị Hương, 1987-2018*. Vũ qu//ỵ xuống, tay si//ết chặt bó hoa cúc trắng. “Hương, sao em b/ỏ anh? Sao em không nói gì?” anh gào lên, giọng lạc đi trong gió.
Đột nhiên, một tiếng gọi non nớt vang lên: “Chú là ai? Sao chú kh//óc trước mộ mẹ cháu?”…