Tôi là Trang, 25 tuổi, làm kế toán cho một công ty tư nhân. Hôm ấy, lần đầu tôi được Minh – bạn trai tôi 2 năm – đưa về quê anh ra mắt gia đình.
Chúng tôi đi xe máy. Tôi tự lái chiếc SH Mode mua trả góp, là tài sản quý giá nhất sau 3 năm đi làm.
Vừa đến nơi, gia đình anh khá niềm nở. Mẹ anh cười xã giao, bố anh thì hỏi han vài câu. Tôi để xe trước cổng theo hướng dẫn của Minh, khóa cổ cẩn thận.
Bữa cơm vừa xong chưa lâu, tôi ra ngoài lấy điện thoại bỏ quên thì… chiếc xe của tôi đã biến mất. Tôi bàng hoàng hốt hoảng chạy vào báo.
Cả nhà Minh chỉ bình thản:
“Ơ, mất thì thôi chứ biết sao giờ?”
“Mấy cái xe đó hay bị trộm lắm mà, đừng trách ai!”
Không ai tỏ ra sốt sắng, cũng không gọi công an, không kiểm tra camera xung quanh. Minh cũng chỉ vỗ vai tôi, bảo:
“Thôi, đừng làm lớn chuyện trong ngày đầu về nhà anh.”
Tôi cắn môi chịu đựng, cố giữ bình tĩnh. Nhưng tận sâu trong lòng là một nỗi đau nhói lên: Tại sao họ có thể dửng dưng như vậy?
Tôi âm thầm trình báo công an. Hôm sau, từ camera ở đầu hẻm, công an xác định có một người đàn ông trung niên dắt xe đi, rất quen mặt… chính là bố của Minh!
Tôi chết lặng. Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Điều tra sâu hơn, họ phát hiện bố Minh đã từng nhiều lần giả làm “kẻ trộm” lấy xe của các cô gái mà Minh dẫn về ra mắt, rồi bán đi để lấy tiền trả nợ cờ bạc. Mỗi lần như thế, gia đình lại tỏ ra lạnh nhạt để cô gái cảm thấy tổn thương và tự rút lui.
Tôi là nạn nhân thứ 3.
Lần này, họ không ngờ tôi lại kiên quyết trình báo. Cả nhà Minh bị triệu tập. Minh quỳ xuống xin lỗi, nhưng tôi chỉ lặng lẽ nói:
“Anh không trộm, nhưng anh im lặng, và điều đó còn tệ hơn.”
Tôi bỏ về, lòng nhẹ nhõm đến lạ. Chiếc xe tôi chưa trả hết nợ, nhưng tôi cảm thấy may mắn vì mất xe còn hơn mất cả đời mình cho một gia đình độc hại.
Cái kết:
Vài tháng sau, tôi nhận được tin bố Minh bị xử phạt, Minh thì mất việc vì vạ lây. Còn tôi, dẫu phải bắt đầu lại bằng một chiếc xe cũ mượn tạm, nhưng lòng thanh thản. Vì tôi biết, có những mất mát là để cứu mình khỏi một vực sâu.