Tôi tên là Thảo, 26 tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng ở Hà Nội. Tôi gặp Hưng – chồng tôi, trong một buổi họp liên kết giữa hai công ty. Hưng hơn tôi 3 tuổi, giám đốc trẻ, đẹp trai, lịch thiệp, có tiếng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có ở Ninh Bình. Mối quan hệ tiến triển nhanh chóng, chỉ sau 6 tháng, anh ấy cầu hôn.
Gia đình tôi bình thường, bố mẹ làm viên chức đã về hưu. Khi Hưng ngỏ lời, mẹ tôi khóc vì mừng, bố tôi dù nghiêm khắc cũng gật đầu đồng ý. Từ bé, tôi vốn nghe lời và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chọn sai người.
Lễ cưới được tổ chức long trọng tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì “lấy được chồng giàu”, nhưng tôi chỉ mỉm cười – tôi không lấy anh vì tiền, mà vì anh khiến tôi thấy an toàn.
Cho đến đêm tân hôn…
Bố chồng tôi – ông Hoàng Văn Bình, một người đàn ông trầm lặng, ít nói, từ lần đầu gặp tôi đã khiến tôi có cảm giác ông không thích mình. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ đến chuyện ông có thể nói ra những lời như vậy trong chính đêm cưới của con trai ông.
— Cháu không hiểu… chú nói gì vậy ạ? – tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.
Ông siết mạnh tay tôi, thì thầm như sợ có ai nghe thấy:
— Cháu không nên hỏi. Ngay khi cháu ra khỏi cửa, có người chờ sẵn. Đừng quay lại. Đây là tất cả những gì ta có thể làm.
Nói rồi, ông nhìn tôi một lúc lâu – cái nhìn đầy ám ảnh, pha lẫn sợ hãi, như thể ông đang làm điều gì đó có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.
Ông đi rồi, để lại tôi và một cơn bão rối loạn trong lòng.
Tôi nhìn chồng đang ở phòng bên cạnh – Hưng đang gọi điện cho bạn bè, cười nói vui vẻ, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đắn đo, do dự, rồi quyết định gọi cho người bạn thân nhất – Lan, người duy nhất tôi tin tưởng ngoài gia đình.
— Mày b/ị đ//i/ê/n à? Bỏ trốn trong đêm cưới? Có ai đ//e d/ọ/ a mày à? – Lan hét lên trong điện thoại.
Tôi kể lại mọi chuyện. Lan im lặng hồi lâu, rồi nói:
— Nếu bố chồng mày nói vậy thì không thể là đùa. Tao đến đón mày.
10 phút sau, Lan xuất hiện trước sảnh khách sạn, tôi kéo vali, cúi đầu bước ra như người trốn chạy. Lúc ấy là 2 giờ 17 phút sáng, trời Hà Nội lất phất mưa nhẹ.
Tôi trốn về nhà Lan. Điện thoại tôi tắt nguồn. Mẹ tôi gọi hơn 30 cuộc. Mẹ chồng gọi, chồng tôi gọi… Nhưng tôi sợ. Tôi không biết mình sợ điều gì – chồng, hay chính gia đình đó?…
Lan pha cho tôi một cốc trà nóng, nhưng tay tôi vẫn run đến mức làm đổ nửa cốc ra bàn.
— Mày bình tĩnh đã, kể kỹ cho tao nghe từ đầu, từng chi tiết một – Lan nói, giọng trầm xuống.
Tôi hít sâu, kể lại từng câu từng chữ mà bố chồng đã nói, ánh mắt ông, và cảm giác lạnh sống lưng khi ông nắm tay tôi. Càng kể, tôi càng thấy da gà nổi khắp người.
Lan im lặng một lúc lâu rồi hỏi:
— Mày có nhớ… trước khi cưới, Hưng từng kể gì về gia đình không? Về công việc của bố mẹ chẳng hạn?
Tôi lắc đầu. Thật lạ, trong suốt nửa năm yêu nhau, Hưng chỉ nói bố mẹ anh “buôn bán” và có vài mối làm ăn lớn ở Ninh Bình, nhưng không bao giờ kể chi tiết. Mỗi lần tôi hỏi, anh cười trừ: “Em biết nhiều làm gì, mệt óc”.
Lan nhìn tôi, nghiêm giọng:
— Tao không muốn hù dọa, nhưng… tao nghĩ bố chồng mày vừa cứu mày khỏi cái gì đó rất tệ.
Tôi mở điện thoại lên tìm thông tin về gia đình Hưng, nhưng lạ thay… không có bất kỳ bài báo, tin tức, hay hình ảnh nào ngoài vài tấm ảnh đám cưới vừa đăng hôm qua. Ngay cả cái tên “Hoàng Văn Bình” – bố chồng tôi – cũng không ra kết quả nào rõ ràng.
Lúc ấy, tiếng chuông cửa nhà Lan vang lên dồn dập.
Chúng tôi nhìn nhau. Tim tôi đập thình thịch. Lan thì thào:
— Tao không nói cho ai là mày ở đây… Ai lại biết mà tìm tới?
Tiếng gõ cửa mỗi lúc một mạnh, rồi một giọng đàn ông vang lên, lạnh lẽo:
— Thảo… mở cửa. Về nhà thôi.
Đó là giọng của Hưng. Nhưng có gì đó khác. Nó không còn ấm áp như mọi lần… mà giống như một mệnh lệnh.
Tôi sững người.