Dắt theo con gái 3 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen nào ngờ vừa đến nơi chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã cười gượng “Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém…” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết c-hui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin…
Tôi dẫn con gái 3 t-uổi đi dự đám cưới con của người quen. Hai mẹ con diện váy mới, tay bắt mặt mừng – vì dù gì cũng là họ hàng bên chồng.
Vừa ngồi xuống bàn tiệc chưa kịp uống ngụm nước,
Mẹ cô dâu từ đâu bước tới, giả lả cười:
– “Ôi, nhà cô tính cỗ vừa đủ người lớn, giờ cháu nhỏ đi theo thì… e hơi tốn kém…”
Tôi cười gượng chưa kịp phản ứng thì bà nói thẳng hơn:
– “Lần sau, ai đi một mình thì cứ một mình, dắt trẻ con theo thế này thì cô ngại quá…”
Cả bàn chững lại. Một vài người quay sang nhìn tôi rồi nhìn bé con đang ngồi ngơ ngác.
Tôi đỏ mặt, tay run lên vì tức, nhưng cố nuốt nước mắt, đứng phắt dậy dắt con ra ngoài.
Về đến nhà, con bé hỏi nhỏ:
– “Sao mình không ăn cưới hả mẹ? Con đói…”
Vừa đặt con ngồi ăn cháo, tôi mới ngồi xuống ghế thở phào thì…
điện thoại đổ chuông liên tục.
Một người bạn cũng dự đám cưới gọi tới, giọng hoảng hốt nói tin động trời…
…“Cô dâu ngất xỉu ngay giữa lễ cưới, vừa được đưa đi viện cấp cứu! Cả đám cưới náo loạn rồi!” – người bạn hét lên qua điện thoại, giọng vẫn còn run.
Tôi chết lặng.
Mới nửa tiếng trước, tôi còn ngồi ở đó. Con gái tôi còn chớp mắt nhìn những quả bóng bay trắng hồng treo đầy sân. Vậy mà…
Tôi hỏi dồn:
— “Sao lại ngất? Bị sao?”
Bạn tôi lấp bấp kể:
— “Nghe đâu, cô dâu mang bầu hơn 2 tháng mà cả nhà giấu kín. Bà mẹ – người vừa mắng em đó – không muốn ai biết, sợ ‘mất mặt’ vì con gái có bầu trước cưới…”
Tôi choáng váng.
Bạn tôi kể tiếp:
— “Cô dâu đói, mệt, lại bị ép đứng chào khách từ sáng sớm đến trưa. Lúc chuẩn bị ra làm lễ, vừa đứng lên thì ngất lịm, suýt ngã đập đầu vào bậc thềm. Mọi người còn tưởng là ngất vì cảm xúc, ai ngờ…”
Tôi ngồi lặng người. Con gái tôi đang vừa ăn cháo vừa nghịch chiếc thìa nhựa, ánh mắt vẫn thơ ngây, chẳng hiểu chuyện gì.
Tôi không hả hê. Không sung sướng khi “người từng làm mình tổn thương” gặp chuyện. Nhưng tôi thở dài, cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc lan tỏa.
Trên đời này có những người, đến cuối đời vẫn giữ suy nghĩ “sĩ diện hơn chân thành, hình thức hơn yêu thương”.
Họ chê trách một đứa trẻ nhỏ “ăn tốn” vài miếng gà, nhưng lại không hề tiếc lời thúc ép chính con gái mình – đang mang giọt máu – phải sống cho “vừa lòng thiên hạ”.
Tôi không quay lại đám cưới. Tôi chỉ gửi một tin nhắn: “Cháu cầu mong cô dâu bình an.
Và mong rằng, cô – người từng nói ‘một đứa trẻ đi kèm thì tốn kém’ – sẽ biết rằng tình thân không tính bằng số cỗ, mà bằng sự ấm áp con người dành cho nhau.”
Hôm sau, cô dâu tỉnh lại. Bà mẹ nhắn tin xin lỗi tôi.
Tôi không trả lời. Nhưng tôi tha thứ.
Vì tôi tin – có những bài học, không cần phải đáp trả. Chỉ cần thời gian đủ lâu… người ta sẽ tự xấu hổ với chính mình.