Buổi chiều hôm đó, vịnh HL không nắng. Chiếc thuyền du lịch sơn màu xanh lam trôi nhẹ giữa vịnh, như một vết mực nhỏ giữa lòng biển rộng. Gia đình anh H đứng gần mạn thuyền – anh, vợ, và hai đứa trẻ. Bé Th nhảy nhót, giơ tay đòi ba chụp ảnh.
“Đẹp quá phải không con?” – anh H khẽ nói, bàn tay nắm nhẹ vai con trai. Chị T bật cười, giơ điện thoại lên, vừa kịp chụp một bức hình cả nhà.
Chỉ vài giây sau, mặt biển bỗng nổi lượn, một cơn gió lạ rít qua, kéo theo tiếng la hoảng của ai đó từ mũi thuyền. Chiếc thuyền nghiêng mạnh về một phía. Người lớn chưa kịp phản ứng, bọn trẻ đã mất thăng bằng. Một tiếng rầm khô khốc – rồi tiếng vỡ choang của kính. Tiếng người gào. Và nước.
Anh H kịp ôm ghì lấy hai con khi thân thuyền bắt đầu đổ nghiêng. Từ trong khoang, nước tràn vào lạnh buốt. Tùng chới với, gào gọi mẹ. Bé T khóc nấc, tay quờ quạng giữa không trung. Anh dùng hết sức kéo con ra ngoài mạn thuyền đang dập dềnh, ôm chặt hai đứa trong lồng ngực, đôi chân quạt nước giữa làn sóng ngày một dữ dội.
Anh không kêu lên. Chỉ cố giữ đầu bọn trẻ nổi khỏi mặt nước. Ánh mắt anh liên tục đảo qua tìm vợ – chị Thanh lúc ấy bị va đập, nằm bất động phía sau đuôi thuyền đang dần chìm. Một người khách kịp kéo chị lên chiếc áo phao gần đó. Những cánh tay khác vươn ra, lôi chị lên thuyền cứu hộ đến kịp vào phút chót.
Giữa vùng nước cuộn xoáy, anh H dần kiệt sức. Chiếc thuyền sau lưng đã lật hẳn, mũi chổng lên như một lời từ biệt. Anh ghì chặt hai đứa con trong vòng tay. Mắt anh đỏ hoe. Thủy đã nín khóc, gục vào vai cha. Tùng nắm chặt vạt áo ba, miệng vẫn gọi: “Mẹ ơi!”.
Rồi thuyền lật.
Bé Thủy thì nín hẳn, mệt đến mức chỉ còn gục vào vai cha. Anh Hòa thở dốc, má//u bắt đầu rỉ ra từ trán, tim anh đập yếu. Anh nhìn hai đứa con lần cuối, thì thầm:
– Bố mệt quá… Bố buông tay nhé…
Tới khi thuyền cứu hộ quay lại lần hai, người ta chỉ vớt được ba cha con trong vòng tay nhau, lạnh ngắt, như vẫn còn đang ôm lấy nhau giữa đại dương xanh ngắt kia…
Nguồn: Sáng tạo từ chat GPT