Đám t/ang con gái 5 tuổi, chồng dắt tay nh/ân tì/nh bước vào, vợ không n//ổi gi//ận mà còn chúc mừng, và rồi…
C/on b/é nằm đó, trong chiếc qu//an tà/i nhỏ, như đang ngủ. Khuôn mặt nó an yên, không còn nước mắt hay s/ợ h/ãi. Mọi thứ lặng ngắt. Chị ngồi cạnh, tay đặt lên nắp qu/an t/ài. Ánh mắt chị trống rỗng.
Nhà ta/ng l/ễ đông người. Họ đến vì thư/ơng đứa nhỏ. Ít ai để tâm đến chị – người mẹ gầ/y g/ò, tóc rối, mắt đỏ quạnh. Tiếng xì xào vang khắp nơi, nhưng chị không nghe rõ. Tai chị ù đi. Trái tim chị chỉ còn lại khoảng trống l/ạnh buốt.
Rồi anh ta cũng xuất hiện.
Tiếng giày da vang lên. Nhưng hôm nay, bên cạnh tiếng giày ấy còn có tiếng guốc mảnh. Anh ta bước vào, tay nắm chặt tay một người đ/àn b/à trẻ. Cô ta mặc váy đen lụa mỏng, tóc uốn nhẹ, môi đỏ, ánh mắt kiêu hãnh. Cô ta nép sát anh ta, cầm tay anh ta không rời.
Mọi người ch/ết lặ/ng. Không ai ngờ anh ta dám đưa cô ta tới đây, ngay trong ta/ng l/ễ con gái ru/ột mình.
Chị đứng dậy. Từng người nín thở chờ đợi. Họ nghĩ chị sẽ lao tới, ch//ửi rủ///a, gi////ành giậ///t, đ///ánh đậ///p. Nhưng không.
Chị chỉ nhìn họ. Ánh mắt bình thản đến đá/ng s/ợ. Rồi chị gật đầu.
“Chúc mừng anh,” chị nói, giọng đều đều. “Cuối cùng anh cũng đưa được cô ấy ra ánh sáng.”
Anh ta khựng lại. Cô nh//ân tì//nh nhếch môi cười, siết tay anh ta chặt hơn.
Đúng lúc đó, bố mẹ anh ta tiến lên
…Bố mẹ anh ta tiến lên, gương mặt sạm lại vì xấu hổ. Người mẹ cúi đầu, nói nhỏ, nhưng trong tang lễ tĩnh lặng, ai cũng nghe rõ “Chúng tôi xin lỗi con… xin lỗi cháu bé…”
Chị nhìn bà, im lặng. Người cha đứng sau, lúng túng chẳng nói được gì. Ông chỉ cúi đầu thật sâu, rồi bước lùi lại, để chị và đôi nhân tình đối diện nhau.
Không ai nói gì, nhưng không khí nặng nề đến ngộp thở.
Chị quay lại, khẽ vuốt lên nắp quan tài con, như để trấn an. Rồi chị ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người đàn ông từng gọi là chồng: “Tôi không trách anh vì đã thay lòng. Tôi chỉ tiếc… tiếc là con gái tôi, trong lúc bệnh nặng, lại không thấy mặt cha nó.”
Cô nhân tình bật cười khẩy, cố tình chen vào: “Lỗi tại chị không cho anh ấy biết. Anh ấy không hề hay tin bé ốm.”
Chị quay sang, ánh mắt bình thản như mặt hồ chết: “Tôi đã gọi. Chính tay anh ấy tắt máy. Lúc tôi nhắn: ‘Con đang hấp hối, về đi’, anh nhắn lại đúng một chữ ‘bận’.”
Mặt cô ta chợt cứng lại. Người đàn ông thì cúi đầu, mắt chớp liên tục, chẳng dám đối diện.
Chị nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng cũng tốt. Nhờ anh không về… con bé ra đi thanh thản. Nó không phải thấy cảnh cha nó bế một người đàn bà khác đến đứng bên giường mình.”
Không ai nói thêm gì. Bầu không khí tang lễ nặng trĩu như sắp vỡ ra thành tiếng nấc.
Chị quay người, bước về phía sau quan tài. Một tay chị đặt lên di ảnh con, tay kia chị cầm lên một tấm thiệp màu hồng nhạt. Chị đưa cho người đàn bà và nói: “Thiệp mừng. Lúc sinh nhật con, nó tự tay làm để mời ba về. Giờ thì chị giữ lấy. Dù sao, cũng ‘chung một nhà’ rồi.”
Cô nhân tình cứng họng, hai tay run run cầm lấy, định nói gì đó nhưng nghẹn lại.
Người mẹ gầy guộc bước đi, để lại sau lưng là những ánh mắt – xót xa, nể phục, và cả sợ hãi. Không một lời cay nghiệt, không một cái tát, nhưng chính sự bình thản ấy như một nhát dao cứa sâu vào tim tất cả những ai phản bội.
Ngày hôm sau, tang lễ kết thúc.
Buổi tối, khi mọi người đã ra về, chị ngồi một mình bên bàn thờ con. Chị thì thầm: “Mẹ sẽ sống. Không phải để trả thù. Mà để con yên tâm… rằng mẹ không gục ngã.”
Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa.
Nhưng trong lòng chị, nỗi đau đang dần hóa thành sức mạnh.