Đám t/ang con gái 5 tuổi, chồng dắt tay nh/ân tì/nh bước vào, vợ không n//ổi gi//ận mà còn chúc mừng, và rồi…
C/on bé nằm đó, trong chiếc qu//an tà/i nhỏ, như đang n;gủ. Khuôn mặt nó an yên, không còn nước mắt hay s/ợ h/ãi. Mọi thứ lặng ngắt. Chị ngồi cạnh, tay đặt lên nắp qu/an t/ài. Ánh mắt chị trống rỗng.
Nhà ta/ng l/ễ đông người. Họ đến vì thư/ơng đứa nhỏ. Ít ai để tâm đến chị – người mẹ gầ/y g/ò, tóc rối, mắt đỏ quạnh. Tiếng xì xào vang khắp nơi, nhưng chị không nghe rõ. Tai chị ù đi. Trái tim chị chỉ còn lại khoảng trống l/ạnh buốt.Rồi anh ta cũng xuất hiện.
Tiếng giày da vang lên. Nhưng hôm nay, bên cạnh tiếng giày ấy còn có tiếng guốc mảnh. Anh ta bước vào, tay nắm ch;;ặt tay một người đ/àn b/à trẻ. Cô ta mặc váy đen lụa mỏng, tóc uốn nhẹ, môi đỏ, ánh mắt kiêu hãnh. Cô ta nép s;;át anh ta, c;;ầm tay anh ta không rời.
Mọi người ch/ết lặ/ng. Không ai ngờ anh ta dám đưa cô ta tới đây, ngay trong ta/ng l/ễ con gái ru/ột mình.
Chị đứng dậy. Từng người nín thở chờ đợi. Họ nghĩ chị sẽ lao tới, ch//ửi rủ///a, giành gi;;ật, đán;;h đậ;p. Nhưng không.
Chị chỉ nhìn họ. Ánh mắt bình thản đến đá/ng s/ợ. Rồi chị gật đầu.
“Chúc mừng anh,” chị nói, giọng đều đều. “Cuối cùng anh cũng đưa được cô ấy ra ánh sáng.”
Anh ta khựng lại. Cô nh;;ân tìllnh nhếch môi cười, siếllt tay anh ta cllhặt hơn.
Đúng lúc đó, bố mẹ anh ta tiến lên…
…Đúng lúc đó, bố mẹ anh ta tiến lên. Khuôn mặt họ sượng sùng, ánh mắt tránh né con dâu cũ.
Mẹ anh ta khẽ kéo tay con trai, giọng thì thầm: “Con làm cái gì vậy? Đây là đám tang cháu con đấy…”
Anh ta cứng người, nhưng không buông tay cô nhân tình. Người đàn bà kia vẫn đứng hiên ngang như thể đây là sàn diễn và cô ta là vai chính.
Chị không nói gì thêm. Chị quay người lại, trở về ngồi bên quan tài con.
Cô bé nằm đó, vẫn như đang ngủ. Làn da đã tái nhợt, nhưng môi còn phớt hồng, như đang mỉm cười. Bên cạnh con, chị đặt một con gấu bông nhỏ – món đồ chơi yêu thích. Chị vuốt tóc con, thì thầm: “Con yên tâm, mẹ không khóc nữa rồi. Mẹ sẽ không khóc nữa… vì mẹ biết con ghét thấy mẹ buồn.”
Phía sau, tiếng xì xào bắt đầu lớn dần. Có người lắc đầu, có người rớm nước mắt, có người lặng lẽ rời đi – không chịu nổi cảnh tượng đau lòng và vô lý ấy.
Bố anh ta tiến đến, đặt nhẹ tay lên vai chị. “Bác… xin lỗi. Dù thế nào, thằng Toàn cũng sai rồi. Con bé… là máu mủ…”
Chị ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng giờ loé lên ánh nhìn sắc lẻm.
“Không đâu bác. Anh ấy không sai. Người ta chỉ sai khi còn có trái tim.”
“Mà người không có tim… thì không biết đúng sai là gì nữa.”
Bố anh ta đứng lặng. Mẹ anh ta kéo con trai đi, lần này không dám nhìn chị thêm lần nào.
Nhưng chị không quan tâm nữa. Trong lòng chị giờ chỉ còn con gái – bé An.
Chị cúi xuống, đặt nụ hôn cuối cùng lên trán con: “Con yên nghỉ nhé, An của mẹ. Những điều tồi tệ, con không cần gánh thêm nữa. Để mẹ.”
Rồi chị đứng dậy. Gương mặt bình thản. Đau thương đã hóa đá.
Vài tháng sau, người ta đồn chị bán nhà, rời thành phố, không ai biết chị đi đâu. Nhưng một ngày, người đàn bà nhân tình kia bị tố cáo biển thủ, lừa đảo. Báo chí ầm ĩ. Tài khoản bị đóng băng. Cô ta khóc, gào, nhưng không ai đứng ra bảo vệ.
Anh ta – người cha – lặng lẽ bán xe, bán nhà, cố cứu vớt. Nhưng rồi chính công ty anh ta cũng dính nợ.
Không ai biết người đứng sau mọi việc. Chỉ có một vài bức thư nặc danh, những bằng chứng được gửi đúng lúc, đúng nơi.
Và trong một căn phòng nhỏ ở vùng cao, chị ngồi bên cửa sổ, tay thắp hương trước di ảnh con gái, lặng lẽ mỉm cười. “Mẹ hứa rồi, con nhớ không? Mẹ sẽ không khóc. Và mẹ sẽ không để ai làm con tổn thương thêm nữa…”