Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…
Tôi là Lệ – năm nay 59 t-uổi, tái hôn với chồng kém mình đúng 31 t;/uổi sau lần gặp gỡ định mệnh ở lớp yoga trị liệu.
Ngay từ đầu, ai cũng nói tôi bị lừ-a, bị “phi công trẻ” nhắm vào khối tài sản sau khi chồng cũ mất để lại: căn nhà 5 tầng ngay trung tâm, 2 sổ tiết kiệm, 1 biệt thự ở biển. Nhưng nhìn cách Việt – chồng mới của tôi – săn sóc tôi từng chút, tôi tin cậu ấy là thật lòng.
Mỗi tối trước khi ngủ, Việt đều gọi tôi là “e;/m b;/é mãi chưa chịu lớn” rồi dúi vào tay tôi ly nước ấm đã pha sẵn mật ong, hoa cúc.
Cậu còn ân cần dặn:
– Em uống hết đi rồi ngủ cho ngon. Đêm nào cũng phải uống, anh mới yên tâm được.
Tôi như được hồi xuân. Hơn 6 năm chung sống, chồng chưa từng to tiếng với tôi nửa lời.
Tôi nghĩ: “Gặp được Việt là phúc phần còn lại của đời mình.”
Cho đến một đêm…
Hôm đó Việt nói:
– Em ngủ trước đi. Anh xuống bếp nấu nồi chè dưỡng nhan mai mang cho hội yoga.
Tôi gật đầu, rồi giả vờ nhắm mắt. Nhưng tim tôi bỗng đập thình thịch.
Không hiểu sao, linh cảm trong tôi nổi lên – thôi thúc tôi phải l-én theo dõi.
Tôi nhẹ nhàng bước sau lưng chồng, trốn sau vách tường cạnh bếp.
Việt lấy ly thủy tinh, cẩn thận múc nước ấm, rồi… rút từ trong ngăn kéo ra một lọ nhỏ màu nâu.
Anh nhỏ vào ly nước của tôi vài giọt chất lỏng trong suốt, không mùi, không màu.
Sau đó anh mới thả mật ong, hoa cúc như thường lệ.
Tôi đứng chết trân. Ti/m đậ/p mạnh như muốn nổ tung.
Rốt cuộc thứ đó là gì?
Tôi giả vờ ngủ, không uống. Sáng hôm sau, tôi mang ly nước còn nguyên đi xét nghiệmHai ngày sau, kết quả trả về.
Bác sĩ nhìn tôi ki-nh hã-i thông báo…
…trong nước có chứa liều nhỏ thuốc an thần loại mạnh, tích tụ lâu dài có thể gây suy giảm trí nhớ, lú lẫn và phụ thuộc thuốc.
Tôi nghe mà thấy đầu óc mình quay cuồng. Suốt 6 năm qua, tối nào tôi cũng uống thứ nước “yêu thương” đó. Không lẽ… tất cả sự dịu dàng, quan tâm của Việt chỉ là màn kịch?
Bác sĩ còn nói thêm:
— Cô may mắn là liều lượng chưa đủ gây tổn thương nghiêm trọng. Nhưng nếu uống thêm vài năm nữa, khả năng cao cô sẽ mất trí nhớ ngắn hạn, sống phụ thuộc hoàn toàn vào người chăm sóc.
Tôi rời bệnh viện mà tay chân run rẩy, bước đi không vững. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Việt mỉm cười gọi tôi “em bé” mỗi đêm — nhưng bây giờ, nụ cười ấy chỉ còn khiến tôi lạnh sống lưng.
Đêm hôm đó, tôi vẫn nằm yên trên giường như mọi khi. Khi Việt bưng ly nước lên, ánh mắt cậu ta dịu dàng, giọng nhẹ như gió:
— Uống đi, em bé…
Tôi mỉm cười, nhận ly nước bằng hai tay. Nhưng thay vì uống, tôi đặt xuống bàn, rồi nhìn thẳng vào mắt Việt:
— Anh… bỏ gì vào đây?
Nụ cười trên môi cậu ta khựng lại, thoáng hiện vẻ bối rối. Rồi rất nhanh, Việt cười lớn, bước tới ôm vai tôi:
— Em lại nghĩ linh tinh… chỉ là thuốc bổ thôi mà.
Nhưng tôi đã biết sự thật. Và tôi cũng biết, nếu không hành động ngay… “em bé” này sẽ thật sự không bao giờ lớn được nữa.