Tại một góc phố tấp nập ở Sài Gòn, ông Hòa, một cựu chiến binh 65 tuổi, đạp chiếc xích lô cũ kỹ chở khách để mưu sinh. Chiếc xích lô đầy vết rỉ sét, kêu cót két mỗi lần lăn bánh, là nguồn sống của ông suốt bao năm. Một buổi chiều, khi đang len lỏi qua dòng xe cộ đông đúc, ông Hòa không may va phải một chiếc Rolls-Royce Phantom bóng loáng. Tiếng kim loại c/ọ x/át vang lên, để lại một vết xước dài trên thân xe sang trọng.
Đám đông hiếu kỳ vây quanh, chờ đợi một màn tranh cãi nảy lửa. Từ trong siêu xe, một người đàn ông trung niên bước ra. Đó là ông Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong ngành công nghệ, người sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng. Nhìn vết xước trên chiếc xe trị giá hơn 20 tỷ, nhiều người nghĩ ông Minh sẽ nổi giận và đòi bồi thường nặng.
Ông Hòa run rẩy bước xuống xích lô, liên tục xin lỗi: “Tôi không cố ý, xin ông thông cảm. Tôi không có tiền đền đâu…” Gương mặt ông kh/ắc kh/ổ, đôi tay chai sần nắm chặt chiếc mũ cối cũ. Đám đông bắt đầu x/ì x/ào, một số người trách ông Hòa bất cẩn, số khác thương cảm cho hoàn cảnh của ông.

Ông Minh lặng lẽ quan sát ông Hòa, ánh mắt không giận dữ mà đầy trầm tư. Ông tiến đến gần, hỏi: “Bác tên gì? Bác làm nghề gì?” Ông Hòa ngập ngừng kể rằng mình là cựu chiến binh, từng tham gia kháng chiến chống Mỹ, giờ về già chỉ biết đạp xích lô kiếm sống. Chiếc xích lô là tài sản duy nhất của ông, mỗi ngày kiếm được vài trăm nghìn để nuôi người vợ bệnh tật.
Nghe xong, ông Minh gật đầu, rồi quay sang đám đông, lớn tiếng nói: “Vết xước này, tôi sẽ không b/ắt bác Hòa đ/ền. Nhưng tôi muốn mọi người ở đây chứng kiến một điều.”……………………