Cụ Hồng, 82 tuổi, sống thui thủi trong căn nhà cũ kỹ ở ven đô. Bà có ba người con: anh cả Hoàng, chị hai Lan và em út Tín. Ngày xưa, bà một mình nuôi chúng khôn lớn sau khi chồng mất sớm. Nhưng khi già yếu, ba người con lại thi nhau… đù:n đ;:ẩy trách nhiệm chăm sóc mẹ.

Hết tháng này đến tháng khác, bà bị chuyển từ nhà người này sang nhà người kia như một món đồ phi:;ền ph;;ức. Ai cũng có lý do để từ chối: công việc bận, con cái nhỏ, không đủ điều kiện. Cuối cùng, bà xin được về lại căn nhà cũ để “khỏi làm phiền ai”. Thật ra, từ ngày bà về, chẳng đứa nào buồn ghé thăm.
Rồi một ngày, tin cụ Hồng m:ất trong giấc ngủ. Ba người con tụ tập, mặt mày bình thản, chỉ chờ mở di chúc để chia tài sản. Ai cũng nghĩ: “Bà già sống tằn tiện, chắc cũng để lại cho mình ít nhiều”. Luật sư mở phong bì di chúc. Chỉ vỏn vẹn vài dòng:
“Tôi, Nguyễn Thị Hồng, để lại toàn bộ số tiền tiết kiệm 3 tỷ đồng cho bà Sáu — người giúp việc cũ đã nghỉ từ 5 năm trước. Các con tôi, tôi không trách, cũng không để lại gì. Tôi chỉ mong các con sau này hiểu rằng, tình cảm không phải là thứ có thể trì hoãn.
”
Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Tín tái mặt, Lan sững sờ, Hoàng lẩm bẩm: “Bà Sáu nào nhỉ?” Cũng chẳng ai nhớ rõ bà giúp việc đó là ai… Nhưng kỳ lạ là khi tìm đến ngân hàng làm thủ tục chuyển giao, nhân viên nói với họ 1 điều KHÔNG TƯỞNG. Người phụ nữ giúp việc tên Sáu kia…