Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, bác tài loay hoay kiểm tra động cơ nhưng không thấy dấu hiệu hỏng hóc nào rõ ràng. Một vài người đàn ông trong họ vội vã chạy đi tìm thầy xem lại giờ, sợ rằng… đã phạm điều gì kiêng kỵ. Tiếng thì thầm bắt đầu vang lên giữa màn sương mờ đặc của buổi sớm tinh mơ:
— Hay là cụ không muốn đi?
— Chắc cụ buồn… vì tang mình bị làm vội.
Cô Hạnh – cháu gái thứ tư của cụ, đứng nép một bên, khẽ lau nước mắt. Giọng cô nghèn nghẹn:
— Cả đời cụ thương con cháu, không đòi hỏi điều gì. Nhưng giờ… đến phút cuối cùng, người lớn lại tính thiệt hơn.
Bà Tư hàng xóm chen vào, giọng bức xúc:
— Người sống thì tính việc cưới, người khuất chẳng lẽ không xứng được một đám tang đàng hoàng?
Lúc ấy, ông Lâm – bác trưởng họ, người vừa nhất quyết tổ chức tang gấp – bước ra giữa vòng người. Ông im lặng rất lâu. Rồi bất ngờ, ông quỳ sụp xuống trước linh cữu:
— Mẹ ơi… Là lỗi của con. Con sợ đám cưới cháu trễ, sợ xui rủi… mà quên rằng mẹ là người chống lưng cho cả nhà này. Mẹ tha cho con!
Không khí như đông lại. Một cơn gió nhẹ thoảng qua. Bất chợt, đèn xe tang vụt sáng trở lại. Động cơ nổ phành phạch như chưa từng gặp trục trặc.
Mọi người nín thở. Rồi bỗng vang lên tiếng ai đó trong đoàn:
— Cụ bằng lòng rồi!
Chiếc xe tang lăn bánh chầm chậm, lần này không trục trặc gì nữa. Ai nấy lặng lẽ đi theo, không ai nói thêm điều gì.
Hai hôm sau, đám cưới của cháu Tuấn vẫn diễn ra. Nhưng không còn rình rang như dự định. Gia đình tự tay thắp một ngọn đèn dầu trên bàn thờ cụ, đặt giữa rạp cưới – ánh sáng nhỏ ấy khiến ai bước vào cũng thấy lòng chùng xuống.
Tuấn – chú rể, thay vì nở nụ cười rạng rỡ, đã khẽ cúi đầu thì thầm trước lễ cưới:
— Bà ơi, cháu cưới rồi… Cháu mong bà ở đâu đó, cũng mỉm cười nhìn cháu…
Và trong ánh nắng nhẹ của buổi sáng hôm ấy, có người bảo… họ thấy một cụ bà tóc bạc, khoác áo nâu, đứng lặng ở xa xa, rồi khẽ quay đi, nhẹ như một làn khói sương.