Tiệc cưới diễn ra trong một không gian lộng lẫy – ánh đèn pha lê sáng rực, tiếng nhạc du dương, những tiếng cười nói rôm rả vang khắp sân nhà hàng lớn. Cô dâu – Vy – khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ như hoa nở đầu xuân.
Giữa đám đông hào nhoáng ấy, không ai để ý đến một bóng dáng lom khom đứng nép nơi cổng – một cụ bà già gầy gò, da dẻ nhăn nheo, bộ áo chàm cũ bạc màu, đôi dép nhựa sờn đế gần như chẳng còn hình dạng. Cụ đưa mắt nhìn khắp bàn tiệc, rồi lặng lẽ bước tới bàn nước gần nhất, lí nhí với nhân viên:
– Cho tôi xin ly nước lọc… tôi khát quá…
Chẳng ai buồn để tâm. Nhưng đúng lúc ấy, từ sâu trong hội trường, Vy bất ngờ quay đầu. Ánh mắt cô dừng lại nơi bóng dáng gầy guộc kia, rồi bỗng tái đi. Ly rượu trên tay rơi xuống vỡ tan. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra.
Vy gạt tung làn váy, lao thẳng ra cửa, chạy đến ôm chầm lấy cụ bà đang run rẩy:
– Mẹ! Mẹ ơi…!
Mọi người chết lặng.
Vy quỳ sụp xuống nền gạch, nước mắt trào ra không ngừng:
– Mẹ ơi, con xin lỗi… suốt bao năm nay con không dám tìm mẹ… Con cứ tưởng mẹ không còn nữa…
Khách khứa bàn tán xôn xao. Chú rể sững sờ. Người ta bắt đầu ghé tai nhau thì thầm: “Cô dâu là trẻ mồ côi mà?”, “Không phải bảo được người ta nuôi từ nhỏ sao?”, “Sao lại thế này…?”
Vy nghẹn ngào, nắm đôi tay nhăn nheo của mẹ mình:
– Năm đó con bệnh nặng, mẹ đành gửi con cho trại mồ côi ở thành phố để chữa trị. Rồi mẹ quay về không còn tiền xe, không giấy tờ… Mẹ tìm con khắp nơi nhưng không ai biết… Con cứ nghĩ mẹ đã bỏ con…
Cụ bà khóc không thành tiếng. Giọng run run:
– Mẹ đi suốt mười mấy năm… Hôm nay nghe người ta bảo có đám cưới lớn, mẹ đâu dám vào… Chỉ muốn xin ly nước, rồi đi… Không ngờ lại gặp con…
Cả lễ cưới im phăng phắc. Một khoảng lặng sâu hun hút giữa âm thanh ồn ã ban đầu.
Vy quay về phía mọi người, giọng rõ ràng:
– Đây là mẹ ruột tôi. Tôi không giấu nữa. Bất kể bà từng nghèo, từng không học vấn, từng ăn xin ngoài chợ… thì cũng là người đã sinh tôi ra, từng đánh đổi cả cuộc đời để nuôi tôi qua những ngày thơ bé. Hôm nay, ngày trọng đại nhất đời tôi, không thể thiếu mẹ.
Cô quay sang, đỡ mẹ dậy:
– Mẹ vào cùng con. Mẹ ngồi ở hàng ghế đầu, nơi lẽ ra mẹ phải ở suốt bao năm nay.
Tiếng vỗ tay vang lên từ một góc hội trường, rồi lan dần như sóng. Những ánh mắt rớm lệ, những nụ cười gượng gạo ban đầu đã hóa thành cảm phục.
Hôm đó, người ta không chỉ nhớ về một đám cưới đẹp, mà còn nhớ mãi khoảnh khắc một người mẹ nghèo được đón về giữa ánh sáng, được con gái ruột mình ôm chầm lấy sau bao năm thất lạc, như thể chưa từng có một ngày nào xa nhau…