Tôi từng nghĩ con trai mình khùng. Cả dòng họ nghĩ nó bị bỏ bùa. Bỏ một cô tiểu thư Hà Thành xinh đẹp, học giỏi, gia thế “môn đăng hộ đối” để nhất quyết cưới một cô gái… nuôi bò trên Điện Biên.
“Ba, cô ấy không có gì cả, chỉ có trái tim và nhân cách.”
Tôi đã cười khẩy. Thời buổi này, nhân cách đổi được gì? Tôi không nói nữa, vì con tôi đã quyết. Nhưng tôi vẫn cố giữ thể diện cho nhà trai. Đến ngày dạm ngõ, tôi chuẩn bị một bộ lễ đơn sơ, gói trầu cau cẩn thận, và đúng một triệu tiền lễ đen.
“Nhà người ta nghèo, mang nhiều làm gì cho người ta khó xử” – tôi nghĩ.
Chiếc xe khách lắc lư suốt 10 tiếng, leo qua những con đường sỏi đá, tôi cứ hình dung cảnh túp lều tranh vách nứa, gà chạy tung tăng, bò buộc trước sân. Càng nghĩ, càng chán nản.
Cho đến khi xe dừng lại, và tôi bước xuống.
Trước mặt tôi… không phải là túp lều tranh nào cả.
Một căn nhà ba tầng màu trắng nổi bật giữa thung lũng, sân lát gạch đỏ, hai chiếc xe bán tải đậu gọn gàng bên hông. Cổng sắt tự động mở ra, và người đàn ông cao lớn trong áo sơ mi trắng bước ra đón, bắt tay tôi:
“Chào anh. Tôi là bố cháu Hương. Gia đình tôi trân trọng mối duyên này.”
Tôi chết lặng. Một triệu trong túi tôi bỗng nóng ran.
Sau đó tôi mới biết, cô gái nuôi bò ấy thực chất là kỹ sư chăn nuôi, phụ trách cả trang trại hàng trăm con bò sữa. Bố mẹ cô là những người từng về hưu sớm, bỏ phố về quê khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Từ con bò đầu tiên, họ xây dựng cả cơ ngơi này.
Tôi nhìn con trai mình, lần đầu thấy tự hào và… xấu hổ.
Tôi cứ ngỡ mình là người chọn dâu. Nào ngờ, chính con tôi mới là người biết chọn vợ.