Ngày cưới – lẽ ra phải là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi mặc chiếc váy trắng mà cả tháng qua mong đợi, bước vào lễ đường với niềm tin sẽ tìm được bến đỗ bình yên.
Nhưng ngay từ lúc bắt đầu, ánh mắt soi mói của mẹ chồng tương lai đã khiến tôi nghẹn ngào. Bà vốn khinh gia đình tôi chỉ vì tôi là con của một người đàn ông gà trống nuôi con, mẹ mất từ sớm. Trong mắt bà, tôi không xứng đáng bước chân vào gia đình họ – một gia đình mà bà luôn tự hào là “môn đăng hộ đối”.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần tôi yêu và sống tử tế, bà rồi sẽ hiểu. Tôi cũng đâu phải hạng người ăn bám: bao năm qua, tôi vừa phụ cha vừa học hành, rồi trở thành giáo viên giỏi được đồng nghiệp và học trò kính trọng. Nhưng tất cả điều đó, trong mắt bà, chẳng là gì so với việc tôi không có một gia đình “trọn vẹn”.
Đỉnh điểm là khi cha tôi – trong bộ vest cũ kỹ nhưng gọn gàng – bước chậm rãi vào hôn trường. Ông cười hiền, đôi mắt rưng rưng tự hào nhìn tôi. Đó là người đã hi sinh cả đời, một mình nuôi tôi ăn học nên người. Vậy mà…
Mẹ chồng tương lai bất ngờ đứng dậy, giọng the thé vang khắp sảnh cưới:
– Ông đến đây làm gì? Nhà ông không biết xấu hổ à? Vợ chết bỏ, một mình nuôi con mà cũng dám vác mặt tới dự đám cưới danh giá này sao?
Cả hội trường lặng đi. Cha tôi sững người, nụ cười trên môi ông vụt tắt. Ông cúi đầu, đôi tay run run nắm chặt lấy nhau. Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi không tin vào tai mình. Người ta có thể khinh tôi, nhưng không ai có quyền nhục mạ cha tôi – người cả đời tần tảo, chưa từng làm điều xấu hổ.
Tôi hít một hơi thật sâu, bước tới, nắm tay cha rồi quay sang nói rõ ràng trước tất cả:
– Con xin lỗi, nhưng đám cưới này dừng lại ở đây. Con không thể lấy một người chồng mà gia đình anh ta coi thường cha con như thế. Nếu tiếp tục, cả đời con cũng sẽ phải sống trong sự nhục mạ và khinh khi.
Nói rồi, tôi tháo chiếc nhẫn cưới, đặt ngay ngắn lên bàn, dắt cha bước ra ngoài. Tiếng xì xào vang khắp hội trường, còn tôi… cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Bởi tôi biết, có thể tôi mất một cuộc hôn nhân, nhưng tôi giữ trọn được lòng tự trọng của mình và danh dự cho cha – điều quan trọng nhất.
Sau hôm ấy, tôi và cha về trong ánh mắt vừa thương xót, vừa bàn tán của người đời. Nhiều người bảo tôi dại dột, có mấy ai dám từ bỏ đám cưới đã chuẩn bị rình rang như thế. Nhưng khi nhìn bàn tay chai sần của cha nắm chặt lấy tôi, tôi biết mình đã đúng.
Những ngày sau, tin tức lan khắp làng. Người thì khen tôi bản lĩnh, người thì chê tôi “không biết nhẫn nhịn để làm dâu nhà giàu”. Cha chỉ lặng im, thỉnh thoảng vỗ vai tôi:
– Con không sai đâu. Cha chỉ buồn vì trở thành cái cớ khiến con dang dở hạnh phúc.
Tôi ôm chặt ông, nước mắt lăn dài.
– Không, chính cha mới là hạnh phúc lớn nhất đời con.
Tôi tiếp tục công việc giảng dạy, cố gắng sống vui vẻ. Còn anh – người từng là chú rể của tôi – nhiều lần tìm đến xin lỗi. Anh nói anh không hề biết trước mẹ mình sẽ thốt ra những lời cay nghiệt như thế, anh vẫn còn yêu tôi. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, trả lời ngắn gọn:
– Tình yêu không đủ để bù đắp nếu thiếu đi sự tôn trọng.
Anh lặng đi, đôi mắt đỏ hoe.
Một năm sau, tôi được đề bạt làm tổ trưởng chuyên môn của trường, rồi đoạt giải giáo viên xuất sắc cấp tỉnh. Cha đứng ở hàng ghế khán giả, vỗ tay đến nỗi lòng bàn tay ông đỏ ửng. Tôi nhìn thấy niềm tự hào rạng rỡ trong mắt ông – đó là phần thưởng vô giá mà không danh hiệu nào sánh được.
Trong khi đó, mẹ chồng hụt của tôi chẳng còn vẻ hãnh diện như xưa. Con trai bà dù lấy người khác, nhưng cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Người vợ mới vốn chỉ chăm chăm vật chất, không chịu khó vun vén gia đình. Họ thường xuyên cãi vã, cuối cùng ly hôn chóng vánh. Người đời xì xào, nói rằng đó là quả báo cho sự khinh miệt mà bà từng gieo.
Có lần, tình cờ gặp lại tôi ở chợ, bà nép người, gương mặt thoáng xấu hổ. Tôi không oán trách, chỉ khẽ gật đầu chào. Tôi không cần bà phải xin lỗi – bởi cuộc đời đã dạy bà bài học rồi.
Tôi hiểu, lựa chọn ngày hôm đó không chỉ để bảo vệ cha, mà còn để giữ lại phẩm giá cho chính mình. Nếu cúi đầu, có lẽ tôi đã sống cả đời trong nước mắt, nhưng giờ đây, tôi ngẩng cao đầu bước đi, cùng cha sống một cuộc đời tuy giản dị mà hạnh phúc.
Và tôi tin, một ngày nào đó, tôi sẽ gặp được một người đàn ông thật sự xứng đáng – người sẽ cùng tôi trân trọng cha, yêu thương tôi bằng cả tấm lòng.