Con dâu và con trai đồng lòng đuổi mẹ già 75 tuổ;/i ra khỏi nhà khi nghe đất tổ tiên chuẩn bị được đền bù 10 tỷ, nào ngờ 1 tháng sau ông trưởng thôn dẫn theo công an đến nhà thông báo…
Bà Cúc, 75 tuổi, sống cùng vợ chồng con trai là anh Hưng và con dâu tên Mai tại căn nhà cấp 4 nằm trên mảnh đất tổ tiên để lại bao đời ở vùng ven thành phố.
Cuộc sống vốn yên ổn cho đến ngày làng có thông báo: Dự án quy hoạch mở rộng đường lớn sẽ đền bù đất của hộ bà Cúc với số tiền lên đến 10 tỷ đồng.
Ngay lập tức, thái độ của vợ chồng Hưng – Mai thay đổi. Từ chỗ chỉ nhăn nhó vài câu, con dâu bắt đầu lớn tiếng qu;át m;ắng mẹ chồng, kiếm chuyện từ những điều nhỏ nhặt như quên tắt quạt, nấu cơm không vừa miệng. Anh Hưng thì viện cớ đi làm, bỏ mặc mẹ trong nhà, ăn uống thất thường.
Một buổi chiều, trong bữa cơm, Mai hất đổ mâm cơm xuống đất, hét lên:
– Bà già rồi, ở đây làm gì nữa? Ở nhà đất tiền tỷ mà không biết điều! Hay bà định tranh phần đền bù với con cháu hả?
Anh Hưng không can mà còn gằn giọng:
– Mẹ về quê đi, căn nhà này con đứng tên, đất này để tụi con lo. Mẹ ở đây chỉ thêm rắc rối!
Không thể chịu nổi, bà Cúc lặng lẽ gói ghém đồ đạc, rời khỏi căn nhà mình gắn bó cả đời, tay chỉ cầm theo chiếc túi vải nhỏ đựng vài bộ đồ và sổ giấy tờ cũ kỹ.
Một tháng sau, đúng lúc Hưng và Mai chuẩn bị nhận tiền đền bù, một đoàn gồm ông trưởng thôn, công an xã, và cán bộ địa chính gõ cửa. Cả hai chưa kịp hiểu chuyện gì thì ông trưởng thôn nghiêm giọng:
– Mời hai anh chị ra trụ sở làm việc. Có dấu hiệu chiếm đoạt tài sản, giả mạo hồ sơ chuyển nhượng quyền sử dụng đất.
Mai tái mặt:
– Gì cơ ạ? Đất này là của nhà con mà?
Ông trưởng thôn đập xuống bàn một xấp giấy tờ…
– Sai rồi! Toàn bộ đất này vẫn đứng tên bà Cúc – mẹ anh chị. Bà cụ không hề sang tên cho ai cả.
Một viên công an lạnh lùng nói thêm:
– Đây là hành vi có dấu hiệu lừa đảo chiếm đoạt tài sản và ng;/ược đ//ãi người già.
Cao trào chạm nóc khi ông trưởng thôn nói thêm một câu khiến cả làng bà/n tá;n xôn xao…
…“Bà Cúc đã làm đơn tố cáo và nhờ luật sư khởi kiện. Bà cụ hiện đang ở trong trung tâm bảo trợ người cao tuổi thành phố, sức khỏe ổn định, tinh thần minh mẫn. Chúng tôi đến để thực hiện lệnh phong tỏa tài sản tạm thời và mời hai người hợp tác điều tra.”
Câu nói như sét đánh ngang tai. Mai ngã khuỵu xuống ghế, tay run lẩy bẩy, miệng lắp bắp không thành tiếng. Hưng thì bần thần, mặt trắng bệch như tờ giấy, không tin nổi những gì đang diễn ra.
Ông trưởng thôn lạnh lùng nhìn hai vợ chồng:
— “Cô chú tưởng bà Cúc già rồi, không biết gì sao? Thực tế bà cụ đã âm thầm nhờ người bạn cũ – là cựu cán bộ địa chính – giúp kiểm tra toàn bộ giấy tờ nhà đất. Bà biết hai người đang giở trò nên giữ lại toàn bộ bản chính giấy tờ từ nhiều năm trước.”
Một cán bộ địa chính khác lên tiếng:
— “Không chỉ vậy, trong thời gian bà Cúc ở với gia đình, camera nhà hàng xóm và ghi âm giấu trong túi vải của bà đã ghi lại nhiều bằng chứng ngược đãi. Mọi việc đã được trình lên thành phố.”
Mai rít lên:
— “Không… không thể nào! Bà ta chỉ là một bà già quê mùa!”
Ông trưởng thôn nhìn cô sắc lạnh:
— “Nhưng bà già ấy sống cả đời tử tế, nuôi nấng chồng cô khôn lớn, lại biết giữ giấy tờ, giữ nhân phẩm… Còn cô, mới nghe đến 10 tỷ đã hiện nguyên hình.”
Người dân kéo đến mỗi lúc một đông, xì xào bàn tán:
— “Tham thì thâm!”
— “Lấy công nuôi cha mẹ ra đòi chia đất, giờ thì mất cả chì lẫn chài…”
Cuối cùng, cán bộ đọc lệnh:
— “Mời hai người lên xe. Vụ việc sẽ được xử lý theo pháp luật. Mọi tài sản liên quan tạm thời niêm phong.”
Vài tháng sau, tòa xử sơ thẩm, tuyên:
– Toàn bộ đất đai và tài sản đứng tên bà Cúc vẫn thuộc quyền sở hữu của bà.
– Vợ chồng Hưng – Mai bị buộc bồi thường tổn thất tinh thần và chi phí chăm sóc lại cho mẹ.
– Mai nhận án treo vì hành vi ngược đãi người già, Hưng bị cảnh cáo và giám sát địa phương trong 1 năm.
Bà Cúc không quay về ngôi nhà cũ. Bà chuyển đến sống trong một căn hộ nhỏ do thành phố hỗ trợ cho người cao tuổi, lặng lẽ sống nốt những tháng ngày cuối đời trong bình an.
Nhưng câu chuyện của bà… đã trở thành bài học lan truyền khắp vùng, rằng:
“Phúc đức tại mẫu – Bất hiếu, trời không dung.”
“Mẹ là gốc rễ, đừng đạp đổ vì một cơn khát tiền ngắn ngủi.”