Con dâu chẳng dám tiêu pha gì gửi hết về quê cho mẹ chồng để tiết kiệm, đến ngày tôi thông báo mua nhà, phòng xe cả trăm km về quê bảo bà cho xin lại tiền thì ch:;ết lặng trước câu trả lời…
Ngày cưới về làm dâu, tôi một mực tiết kiệm. Chồng đi làm lương tháng, tôi chi tiêu dè sẻn, không dám sắm sửa gì cho bản thân hay con cái. Bao nhiêu đồng tích cóp, tôi đều gửi hết về quê cho mẹ chồng, nghĩ bụng: “Để bà giữ hộ, sau này gom góp đủ thì mua nhà, đỡ phải thuê trọ bấp bênh.
Mấy năm ròng, tôi sống chắt bóp, ngay cả bộ quần áo tử tế cũng chẳng dám mua, chỉ mong có ngày đường đường chính chính cầm số tiền ấy để đổi lấy căn hộ nhỏ ở thành phố.
Cho đến hôm ấy, sau bao chờ đợi, tôi vui mừng thông báo với chồng:
“Mình đủ tiền mua nhà rồi. Em tính mai về quê xin mẹ đưa lại để thanh toán.”
Hai vợ chồng hí hửng bắt xe về, vượt cả trăm cây số trong tâm thế hân hoan. Tôi đã tưởng tượng cảnh mình cầm chồng sổ tiết kiệm trên tay, lòng rộn ràng hạnh phúc.
Thế nhưng, vừa ngồi xuống bàn nước, chưa kịp mở lời chào hỏi, tôi đã chế-t lặng trước câu trả lời lạnh băng của mẹ chồng:
“Tiền nào? Tao giữ hộ tụi mày khi nào? Ở đây chưa từng có đồng nào hết!”
Nhưng bà không biết rằng tôi đã tính trước 1 bước…
Tôi chết lặng trong giây lát, tay run lên, máu dồn hết lên mặt. Nhưng rồi tôi hít sâu, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng, giọng dứt khoát:
– “Mẹ chắc chứ? Mấy năm nay con gửi từng đồng, đều có giấy ghi nợ con bắt chồng ký rồi gửi kèm về. Con cũng cẩn thận photo lại, giữ riêng một bản. Giấy tờ còn để cả dấu bưu điện, ngày tháng rõ ràng. Hay là mẹ muốn con đưa hết cho họ hàng và công an xem?”
Bà sững lại, gương mặt thoáng biến sắc. Chồng tôi cũng quay sang, mắt đỏ hoe:
– “Mẹ… sao mẹ lại nói thế? Bao nhiêu năm nay vợ chồng con khổ sở, chỉ tin tưởng mẹ…”
Hàng xóm nghe thấy ồn ào kéo đến, ai nấy thì thầm. Tôi mở túi lấy ra một tập hồ sơ gọn gàng, toàn bộ giấy chuyển phát nhanh, biên lai gửi tiền, và cả mấy lần ghi chú bằng chính tay mẹ chồng nhận tiền.
Bà run bần bật, mặt tái đi. Sau cùng, bà gắt lên:
– “Thì… thì tao lấy để chữa bệnh cho anh mày! Nhà này tao muốn quyết thì quyết, tụi mày không có quyền đòi!”
Tôi nhếch môi, nén tiếng nghẹn ngào nhưng vẫn giữ giọng rắn rỏi:
– “Nếu mẹ đã nói vậy, con không cản. Nhưng tiền này là mồ hôi nước mắt của vợ chồng con, con sẽ để pháp luật phán quyết. Mẹ muốn giữ tiếng bất nghĩa với con dâu, với hàng xóm, tùy mẹ.”
Không khí trong căn nhà đặc quánh. Chồng tôi ôm đầu ngồi sụp xuống, còn bà lặng im, nhìn đống giấy tờ như thể cả thế giới sụp đổ.
Tôi biết, mình đã không còn là cô con dâu chỉ biết gửi gắm tất cả vào chữ “tin”. Tôi đã tính trước một bước – và giờ, chính bước đi đó sẽ quyết định công bằng cho cuộc đời mình.