Con dâu chăm mẹ chồng 8 năm, con gái không ai thèm đoái hoài đến một lần, đến lúc bà qu:;a đờ:i, toàn bộ tài sản và đất đai được di chúc hết cho các con gái còn con dâu thì không có gì, nào ngờ 49 ngày tôi dọn dẹp giường của bà thì mới tá hỏa ra thứ đặt dưới chiếu, mẹ ơi, con sai rồi…
Tôi về làm dâu năm 25 tu-ổi, chồng là con út. Cả nhà có mỗi bà cụ thân sinh sống cùng. Từ ngày cưới xong, bà yếu dần, không ai chăm được, tôi là người duy nhất kề cạnh.
8 năm ròng, từ bón từng thìa cháo đến thay tã lúc nửa đêm. Cứ nghĩ vì chữ hiếu, vì trách nhiệm — nhưng trong lòng cũng âm thầm tin bà sẽ thương mình, ít ra cũng để lại cho vợ chồng tôi chút gì đó khi bà trăm tuổi.
Thế rồi bà m-ất.
Trong đám ta/ng, hai người con gái lớn lâu nay chẳng thấy đâu bỗng xuất hiện, sụt sùi khóc lóc, người ôm di ảnh, kẻ ngồi kể chuyện mẹ ngày xưa như chưa từng rời xa. Tôi im lặng.
Hôm đọc di chúc, cả họ ngồi đầy nhà. Luật sư mở lời:
“Bà cụ để lại toàn bộ đất đai, nhà cửa, sổ tiết kiệm — chia đều cho 3 người con gái ruột. Con dâu út không có tên trong bất kỳ khoản nào.”
Tôi cứng người.
Không phải vì tiếc, mà vì… nghẹn.
8 năm trời, tôi là người duy nhất bên bà, còn hai cô con gái, có năm chẳng về nổi một lần. Sao bà lại…?
Chồng tôi cũng lặng người. Không trách, chỉ nhìn tôi, khẽ nắm tay:
“Thôi em, mình sống vì tâm mình. Đừng để bụng.”
Rồi đến đúng ngày 49, khi dọn lại giường bà, lật tấm chiếu cũ sờn, tôi bất giác thấy có vật gì cộm bên dưới. Tò mò kéo ra…
Là một chiếc phong bì niêm phong kỹ lưỡng, đề đúng tên tôi.
Tôi run rẩy mở ra, tôi òa khóc nức nở, ôi mẹ ơi con sai rồi
“Gửi con dâu của mẹ,
Nếu con đọc được bức thư này, có lẽ mẹ đã đi xa rồi.
Mẹ biết… mấy năm qua con đã chịu nhiều thiệt thòi. Mẹ bệnh, mọi sinh hoạt của mẹ đều do một tay con lo toan. Đêm nào mẹ cũng tỉnh dậy giữa chừng, nghe tiếng con lặng lẽ trở mình bên ngoài, lấy thuốc, bón cháo, thay đồ. Mẹ yếu không nói ra lời, nhưng lòng mẹ biết hết.
Những gì mẹ viết trong di chúc… là vì mẹ có lý do. Các chị con lâu rồi chẳng đoái hoài, nhưng mẹ vẫn là mẹ của chúng, không thể để con cái mang tiếng vì một tờ giấy phân chia. Mẹ sợ chúng nó giành giật với con, sợ chồng con khổ tâm, nên mẹ để tất cả phần nổi ra cho họ.
Còn phần thực sự mẹ muốn để lại — mẹ để ở chỗ con đang cầm.
Trong bì thư này là giấy tờ căn nhà nhỏ ở đường Hoa Lý, và một sổ tiết kiệm đứng tên mẹ, nhưng có ủy quyền toàn phần cho con. Mẹ đã ký từ năm ngoái, khi nhập viện lần hai. Nhà ấy không lớn, nhưng đủ để vợ chồng con an cư, dưỡng già, nuôi con.
Mẹ không nói được lúc còn sống, nhưng giờ mẹ xin được nói một lời:
Cảm ơn con. Cảm ơn vì đã là con dâu của mẹ.
Thương con như con gái.
Mẹ.” Tôi bật khóc nức nở, ôm chặt lá thư vào lòng như ôm chính thân hình gầy yếu của bà lúc cuối đời. Chồng tôi đứng bên, lặng lẽ đưa tay lau nước mắt cho tôi. Anh nghẹn ngào:
– “Mẹ vẫn luôn biết hết, chỉ là bà chọn cách âm thầm…”
Còn tôi, tôi chỉ biết gục xuống giường bà mà nói qua làn nước mắt:
– “Mẹ ơi, con sai rồi… con đã trách mẹ trong lòng… con không biết mẹ thương con nhiều đến vậy…”
Từ hôm ấy, tôi học được một điều: tình yêu thật sự đôi khi không nằm ở lời nói hay chữ ký trong di chúc… mà là trong sự âm thầm, trong từng hành động đầy yêu thương mà người ra đi đã để lại.