
Tối hôm đó, khi cả nhà đang nâng ly cụng chúc “giữ được tài sản”, thì Hồng lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Cô không khóc. Không oán trách. Chỉ lặng im.
Cô đặt tờ giấy từ chối nhận tài sản cạnh tờ giấy khác — một lá thư viết tay. Rồi nhẹ nhàng bế con trai — đứa cháu đích tôn duy nhất của dòng họ — bước lên chiếc taxi đã đợi sẵn ngoài đầu ngõ.
Khi ánh nắng sớm đầu ngày chiếu vào ngôi nhà, bà giúp việc lên lau nhà đã hét lớn:
– “Ông ơi! Bà ơi! Cô Hồng… cô Hồng đi rồi!”
Bố chồng cầm lá thư run run, mắt ông lướt qua từng dòng chữ ngay ngắn: “Kính gửi ba mẹ,
Con ký rồi. Tờ giấy các người muốn, con đã để lại. Nhưng từ giờ phút này, con cũng xin trả lại luôn danh phận làm dâu trong nhà.
Năm năm qua, con đã nhẫn nhịn, chịu đựng, hi sinh, sống như một cái bóng để giữ hòa khí, để nghĩ cho chồng con. Nhưng có lẽ với ba mẹ, con mãi mãi chỉ là người dưng, là ‘đứa dâu không máu mủ’.
Ba mẹ không cần con, nhưng con trai con thì cần mẹ nó. Con không để con mình lớn lên trong ngôi nhà đầy lạnh lẽo, phân biệt và toan tính.
Còn ba tỷ — là tiền riêng của con, ba mẹ yên tâm, con không lấy thứ gì thuộc về nhà này cả.
Nếu ba mẹ có hỏi cháu đích tôn đâu — thì cháu đi theo mẹ nó rồi.“*
Bàn tay bố chồng run lẩy bẩy. Mẹ chồng thì ngồi phịch xuống ghế, mặt tái xanh.
Tuấn, người đàn ông im lặng nhất hôm qua, giờ mới cất giọng khàn khàn:
– “Cô ấy thật sự… đi rồi sao?”
Vài ngày sau, gia đình chồng rối loạn. Họ hàng bắt đầu xì xào:
– “Cháu đích tôn đâu?”
– “Cái nhà ba tầng này rồi để cho ai?”
– “Con dâu hiền như thế mà đuổi đi, giờ muốn tìm cũng chẳng dễ nữa đâu…”
Tuấn bắt đầu đi khắp nơi tìm Hồng. Nhưng cô đã đổi số điện thoại, chuyển nơi ở, ẩn danh hoàn toàn.
Và trong một góc thành phố khác, Hồng đang bắt đầu một cuộc sống mới: bình yên, chủ động, không còn nước mắt.
Cô ôm con vào lòng, thì thầm:
– “Mẹ không cần đất, nhưng mẹ sẽ cho con một cuộc đời không bị coi thường.”