Cô Hoa làm công nhân trong một xưởng may nhỏ ở ngoại thành. Đồng lương tháng chỉ vỏn vẹn bảy triệu đồng – vừa đủ để lo miếng ăn từng ngày. Khi mang thai, cô hồi hộp lắm, mong con mình mạnh khỏe, chẳng dám cầu gì cao sang. Nhưng đến ngày sinh, bác sĩ thông báo: “Chị sinh đôi hai bé gái.” Cô bật khóc vì hạnh phúc.
Ngược lại, chồng cô – anh Tư – thì tối sầm mặt mày. Từ ngày biết giới tính con, anh lạnh nhạt ra mặt. Trong đầu anh vẫn nặng tư tưởng cũ kỹ: “Phải có thằng con trai nối dõi.” Anh không nói, nhưng ánh mắt, cử chỉ, sự vắng mặt ngày càng nhiều của anh đã nói thay.
Một tháng sau sinh, anh Tư bỏ đi không một lời từ biệt. Người ta bảo thấy anh sống với một người phụ nữ khác ở miền Tây, nơi cô gái đó vừa sinh con trai. Cô Hoa ôm hai đứa con đỏ hỏn trong tay, cạn nước mắt. Không trách, không oán – chỉ thầm hứa sẽ nuôi các con nên người, dù phải đánh đổi cả cuộc đời mình.
Hai đứa bé – Bích và Loan – lớn lên trong căn phòng trọ chật chội chỉ hơn mười mét vuông. Ban ngày, cô Hoa đi làm, tối về may gia công thêm để kiếm vài chục ngàn phụ vào tiền sữa, tiền học. Mùa mưa, mái nhà dột, cô nằm xuống chỗ ướt, lấy áo mưa lót cho con ngủ. Mùa hè, trời nóng như lò lửa, cô quạt tay cả đêm cho hai đứa ngủ ngon.
Cô chưa từng mua gì cho riêng mình, bộ đồ mặc đi làm đã bạc màu vẫn không thay. Tóc bạc sớm, lưng còng trước tuổi, tay chai sần vì kim chỉ, vì bế con, vì gánh đời. Nhưng cô chưa một lần than vãn. Bích và Loan lớn lên bằng chính tình thương bền bỉ như mạch nước ngầm từ mẹ.
Hai chị em học rất giỏi. Biết mẹ cực khổ, họ tự nhủ phải thành người, không để mẹ thất vọng. Lúc học đại học, cả hai vừa học vừa làm, dành học bổng để phụ mẹ tiền trọ. Bích học ngành y, Loan theo công nghệ thông tin. Những năm ấy, cô Hoa vẫn làm công nhân, giấu bàn tay đầy vết kim vì sợ các con lo.
Đến một ngày, sau 26 năm, Bích – giờ đã là bác sĩ nội trú, và Loan – kỹ sư phần mềm tại một công ty nước ngoài, rủ mẹ về quê ngoại chơi. Cô ngạc nhiên vì con gái bất ngờ “sắp xếp” mọi thứ, từ xe đến đồ ăn. Khi về đến đầu con hẻm nhỏ, cô Hoa khựng lại.
Một căn nhà cấp 4 khang trang, sạch sẽ, có giàn hoa giấy nở bung trước hiên. Trên cánh cổng mới tinh, có một bảng gỗ ghi: “Nhà của Mẹ.”
Loan cười mà nước mắt lưng tròng:
– Mẹ ơi, đây là nhà của mình. Con và chị Bích dành dụm nhiều năm để xây cho mẹ đó. Mẹ không phải thuê trọ nữa.
Cô Hoa đứng lặng. Mắt nhòe đi. Cô đưa tay run run chạm vào cánh cổng rồi ôm chầm lấy hai đứa con. Bao năm nhịn ăn, nhịn mặc, đắng cay nuốt vào lòng – giờ hóa thành giọt nước mắt hạnh phúc.
Cô không nói nên lời, chỉ thủ thỉ:
– Mẹ không cần gì hết… chỉ cần các con sống tử tế, là mẹ vui rồi.
Bích nắm lấy tay mẹ:
– Nhưng mẹ ơi, đã đến lúc mẹ được sống cho mình một chút. Căn nhà này là món quà nhỏ tụi con dành tặng mẹ – người phụ nữ vĩ đại nhất đời tụi con.
Bên trong căn nhà ấy, giữa khung cảnh giản dị, ấm cúng, có ba người phụ nữ ngồi quây quần bên nồi chè đậu đen. Mùi thơm lan tỏa khắp gian bếp. Họ cười, họ kể chuyện, và ánh mắt họ – nhất là của cô Hoa – ánh lên niềm mãn nguyện mà cả đời lam lũ cô chưa từng dám mơ tới.