Cô gái trẻ lỡ qua đêm không về nhà, bị cả làng bêu rếu, dị nghị không tiếc lời. Họ nói cô không còn “nguyên vẹn”, rằng con gái nết na ai lại đi đâu biệt tăm đến sáng. Bố mẹ cô, không chịu nổi điều tiếng, buộc phải “chốt sổ” gả cô cho một người đàn ông sứt môi, ở cuối xóm – một người mà cả làng vẫn hay gọi là “thằng Tí móm”, sống lầm lũi, ít nói, nghèo kiết xác, lại thêm cái tật môi bị sứt từ nhỏ khiến ai nhìn cũng ái ngại.
Người ta xì xào, bảo thôi thì “đũa mẻ úp bát sứt”, coi như có chồng che chở, đỡ mang tiếng cho gia đình. Cô gái nuốt nước mắt bước lên xe hoa trong im lặng, chẳng mong gì ở một cuộc đời như thế.
Nhưng đêm tân hôn đã thay đổi tất cả.
Căn nhà cuối xóm tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ, gọn gàng đến từng chi tiết nhỏ. Người đàn ông sứt môi – nay là chồng cô – không hề đụng chạm gì đến cô, chỉ lặng lẽ đưa cho cô một bộ quần áo mới và nói:
“Em cứ coi đây là nhà mình. Mọi chuyện từ từ rồi tính.”
Sáng hôm sau, cô thức dậy giữa mùi thơm của cháo gà nóng hổi và tiếng nước chảy róc rách trong khu vườn nhỏ phía sau nhà. Anh đang lúi húi tưới rau, một tay chăm sóc mảnh đất nhỏ xanh mướt. Dần dần, cô phát hiện anh không phải người quê mùa như thiên hạ đồn thổi. Ngược lại, anh là người học cao, từng là kỹ sư công nghệ sinh học, bỏ thành phố về quê để chăm sóc mẹ già, và sau này vì mẹ mất sớm, anh ở lại quê, lặng lẽ sống đời ẩn dật.
Tài khoản ngân hàng anh có tiền tỷ từ những dự án nông nghiệp sạch mà anh âm thầm góp vốn. Anh thông minh, tử tế, không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ của cô, chỉ dịu dàng bảo:
“Quá khứ của em không định nghĩa em là ai. Từ nay về sau, nếu em muốn, mình có thể bắt đầu lại, cùng nhau.”
Cô bàng hoàng như mơ. Cả cuộc đời tưởng chừng đã lụi tàn sau một đêm sai lầm, ai ngờ lại là bước ngoặt dẫn cô đến hạnh phúc. Người chồng sứt môi mà làng xóm chê cười lại là “vàng mười” giữa đời – lặng lẽ, chân thành, và biết cách chữa lành một tâm hồn tổn thương.