Hà – 23 tuổi, vừa cưới làm dâu về nhà chồng chưa đầy một tuần. Căn nhà ở một vùng quê ven thị trấn, có sân sau và một hệ thống thoát nước cũ kỹ nối ra mương nhỏ phía sau vườn.
Mọi thứ ban đầu diễn ra suôn sẻ. Hà lễ phép, biết làm việc, bố mẹ chồng cũng không đến nỗi khó tính. Nhưng đến đêm thứ sáu, chuyện lạ xảy ra.
Lúc đó là khoảng 3 giờ sáng. Trời mưa lất phất. Mẹ chồng chợt tỉnh giấc vì nghe tiếng mở cửa nhẹ nhẹ phía sau. Bà ngồi dậy, nghĩ con dâu dậy đi vệ sinh. Nhưng mãi không thấy quay lại. Sáng hôm sau, cả nhà tá hỏa: Hà không có trong phòng, cũng không có dấu hiệu rời khỏi nhà. Điện thoại, dép, thậm chí cả chiếc áo khoác Hà hay mặc – đều ở nguyên chỗ.
Cửa không khóa. Không có dấu hiệu trộm cướp hay xáo trộn. Chồng Hà thì tưởng vợ về nhà mẹ đẻ vì giận dỗi, nhưng khi gọi điện hỏi thì mẹ cô chỉ hét lên hoảng loạn:
“Cái gì? Nó mất tích? Trời ơi, đêm qua còn gọi video với tôi mà!”
Gia đình hai bên lập tức báo công an. Tìm kiếm khắp nơi, từ nhà hàng xóm, bờ ruộng, ao làng… không một dấu vết. Dân làng đồn đoán: “Dâu mới… lại mất tích ngay trong đêm… có khi bị bắt đi cúng gì rồi…” Cảnh sát lắc đầu, không có dấu hiệu xâm nhập. Không camera. Không manh mối.
Mọi thứ rơi vào bế tắc.
Một tuần sau, nước sinh hoạt trong nhà bỗng tắc nghẽn. Gọi thợ sửa ống nước đến kiểm tra, anh thợ tháo từng khúc ống, lần theo đường dẫn ra phía sau nhà. Cuối cùng, khi nắp cống sau vườn được cạy ra…
Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc đến nghẹt thở.
Anh thợ mới chỉ kịp rọi đèn pin xuống, lập tức ngã ngửa, bật nôn ngay tại chỗ. Trong đường cống ẩm ướt, lấm lem bùn đất và rác rưởi, là một cánh tay người trắng bệch, co quắp, bị kẹt cứng giữa hai đoạn ống.
Lực lượng cứu hộ đến đào lên. Họ lần ra toàn bộ thi thể của Hà – bị nhét gọn trong một khoang cống nhỏ chưa đầy 60cm. Điều lạ là không có vết thương rõ ràng nào trên cơ thể. Kết luận pháp y: không có ngoại lực, không có dấu hiệu cưỡng ép hay tấn công. Cô gái dường như đã tự chui vào đó.
Nhưng điều kinh hoàng nhất… là nét mặt.
Gương mặt Hà được tìm thấy trong trạng thái hoảng loạn tột độ, đôi mắt mở trừng trừng, miệng há ngoác như cố hét lên trong vô vọng. Ngón tay bị gãy nhiều chỗ – có thể là do cố bò ra trong tuyệt vọng.
Không ai hiểu tại sao một cô gái bình thường lại có thể bò vào một đường ống nhỏ như thế mà không một tiếng động, không một lời kêu cứu. Không ai trong nhà nghe thấy gì vào đêm hôm đó.
Cho đến khi người ta lục lại camera ở cổng làng gần đó – lúc 2:58 sáng, có một bóng người mặc váy trắng, tóc xõa dài, đi chân trần, bước chậm rãi qua con đường làng… rồi biến mất ngay giữa màn mưa.
Chồng Hà suy sụp. Mẹ chồng bắt đầu lẩm bẩm giữa đêm, nói rằng… “con bé đi rồi… nhưng thứ theo nó thì chưa…”