
Rồi hai chú tôi – em ruột của ba – lần lượt bước lên, trang nghiêm và dứt khoát, đặt từng cây vàng vào tay tôi trước sự chứng kiến của họ hàng hai bên và cả quan viên hai họ.
Mỗi cây vàng rực rỡ được trao như một lời khẳng định:
“Gia đình chúng tôi trân trọng con bé, và không để nó chịu ấm ức thêm một ngày nào nữa.”
Không khí trong sảnh cưới bỗng chốc lặng đi, mọi ánh mắt đổ dồn về tôi – cô dâu đang ngồi cạnh chú rể, tay cầm khay vàng, gương mặt vẫn còn chút bối rối nhưng ánh mắt đã bắt đầu rưng rưng. Ai cũng tưởng tôi là cô gái nghèo, mồ côi cha từ nhỏ, mẹ lại bệnh tật, từng bị mẹ chồng khinh thường… Nhưng giờ thì mọi thứ đảo ngược.
Mẹ chồng tôi – bà Mai – đứng đó, sững sờ. Tay run nhẹ, mắt chao đảo, rõ ràng không hiểu nổi điều gì đang xảy ra. Từ đầu đến giờ, bà vẫn giữ nét mặt kiêu hãnh, lạnh nhạt, chỉ chờ cho buổi lễ kết thúc để “giữ thể diện” là chính. Nhưng từng cây vàng đặt lên khay như những cái tát âm thầm mà nặng nề lên lòng tự cao của bà.
Lúc ấy, chồng tôi – Hưng – nhẹ nhàng bước tới, khẽ cúi người thì thầm vào tai mẹ:
“Mẹ à… con biết mẹ từng không thích cô ấy. Nhưng mẹ có biết cô ấy là con gái út của chủ tịch tập đoàn Minh Khải – người mà mẹ từng cầu xin hợp tác ba năm trước không thành đấy không? Ba vợ con, vì muốn con gái sống khiêm tốn, đã giấu toàn bộ thân thế… Con cũng không biết cho đến khi gặp riêng ông hôm qua.”
Gương mặt mẹ chồng tôi tái đi. Bà loạng choạng như sắp ngã. Cả hội trường chưa ai để ý đến sự biến sắc đó, họ chỉ thấy bà quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn – không còn khinh miệt, mà là run rẩy và bối rối.
Tôi đứng dậy, bước đến cạnh chồng, cúi đầu cảm ơn hai chú và gia đình, rồi nhẹ nhàng nắm tay mẹ chồng.
“Con vẫn là con dâu của mẹ, dù mẹ có biết hay không. Nhưng từ nay, xin mẹ hãy cho con được làm con dâu đúng nghĩa – không vì tiền bạc hay thân thế, mà vì con yêu Hưng và trân trọng gia đình này.”
Cả khán phòng lặng như tờ. Có người rưng rưng. Có người thầm ngưỡng mộ.
Và mẹ chồng tôi… bà bất ngờ ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào:
“Mẹ… xin lỗi con. Mẹ đã sai… Mẹ chỉ mong con tha thứ, và cho mẹ một cơ hội làm lại.”
Tiếng pháo cưới vang lên rộn rã, không còn là một đám cưới đơn thuần – mà là một khoảnh khắc đổi thay, là ngày tôi bước vào nhà chồng không phải với thân phận con dâu thấp kém, mà là người phụ nữ mang theo cả tình yêu, lòng tự trọng và sự bao dung.
Và có lẽ, đó mới là của hồi môn lớn nhất mà tôi mang theo trong ngày cưới.