Có bầu trước, nhà trai bắt cô dâu phải trèo tường vào nhà, mẹ cô đồng ý nhưng khi đến rước dâu thì…
Thảo có bầu khi mới yêu Hiếu được ba tháng. Cô không dự tính. Anh cũng không. Nhưng hai bên gia đình biết chuyện thì rối tung.
Nhà Thảo ngh/èo. Ba cô m/ất sớm. Mẹ cô làm tạp vụ trong xưởng gỗ, nuôi hai chị em. Ngày Thảo báo có bầu, mẹ cô im lặng rất lâu rồi thở hắt:
– Con tính sao?
Thảo ngồi khóc. Hiếu hứa cưới. Nhưng khi hai nhà gặp nhau, mẹ Hiếu tuyên bố:
– Con dâu có bầu trước cưới, coi như làm x///ấu mặt nhà này. Ngày rước dâu, nó phải trèo tường vô. Không được đi cửa chính.
Mọi người sữ/ng s/ờ. Mẹ Thảo cúi đầu, bàn tay nắm chặt. Thảo nhìn mẹ, mắt nhoà lệ. Nhưng mẹ cô gật nhẹ:
– Ừ, miễn tụi nó cho cưới, trèo tường cũng được.
Đêm trước ngày rước dâu, Thảo không ngủ. Trong bụng, con cô đạp nhẹ, như hiểu mẹ đang buồn. Cô tự nhủ: “Chỉ cần mẹ không lo, con mạnh khỏe, còn nh///ục thế nào mẹ cũng chịu.”
Sáng hôm sau, đoàn rước dâu đến. Nhà trai bày mâm quả, mở nhạc tưng bừng. Người trong xóm kéo đến xem đông nghịt. Mấy bà mấy cô thì thầm:
– Nghe nói nhà trai bắt nó trèo tường vô đó.
– Trời đất, con bé có mang rồi mà á//c nh///ơn vậy sao.
Hiếu mặc vest đen, tóc vuốt keo bóng. Anh không nhìn Thảo. Cô ngồi trong phòng, mẹ cô vuốt tóc con:
– Cố lên. Qua đó rồi sống cho yên ổn.
Một lát sau, người nhà trai vào gọi. Thảo đứng dậy. Mẹ Hiếu chỉ tay ra sau cổng:
– Tường đây, trèo vô.
Cô nhìn bức tường gạch thô, cao hơn đầu. Lúc này, bụng cô đã nhô rõ. Cô bước tới, chân ru/n ru/n. Thảo vịn tường, cố trèo. Đám thanh niên nhà trai đứng cư/ời kh/ẩy. Mẹ cô đứng phía sau, nước mắt chảy ròng.
Thảo vừa đưa một chân lên, bỗng nghe tiếng qu///át:
– Đủ rồi!
Cả đám quay lại. Mẹ Thảo bước tới, gi/ật khăn voan trên đầu cô, quăng xuống đất rồi nói..
– “Cưới kiểu này, thôi dẹp! Không gả nữa!”
Giọng bà vang lên, run nhưng dứt khoát. Đám đông lặng thinh.
Thảo sững người, chân vẫn đặt trên bậc tường, bàn tay bấu lấy viên gạch, run rẩy. Mẹ cô tiến tới, kéo tay con gái xuống.
“Con không phải trèo qua chỗ nào coi thường mình. Con là người, không phải con vật để người ta bày trò!”
Mấy bà trong xóm thì thào lớn hơn:
– “Trời ơi, mẹ nó gan dữ…”
– “Cũng đúng, sao để con gái mình chịu vậy…”
Hiếu lúc này mới bước tới, mặt lúng túng:
– “Mẹ… thôi bỏ đi, để cô ấy đi cửa chính…”
Nhưng mẹ Hiếu trừng mắt:
– “Không! Mày mà dắt nó vô cửa chính, đừng gọi tao là mẹ!”
Mẹ Thảo đứng chắn trước con gái, nói lớn:
– “Bà nói đúng! Đừng làm mẹ nữa! Con tôi không cần làm dâu một nhà coi thường nhân phẩm như vậy!”
Rồi bà nhìn Hiếu, giọng nghẹn lại:
– “Nó tin cậu. Nó có bầu vì tin cậu. Còn cậu thì đứng đó, không dám mở miệng bảo vệ vợ. Vậy cậu có tư cách làm cha không?”
Hiếu cúi mặt. Mấy thanh niên khi nãy cười khẩy cũng tắt nụ cười. Nhạc vẫn còn phát bài “Rước dâu” nhưng giờ nghe nhói tai.
Mẹ Thảo nắm tay con gái, đi vào nhà, đóng sập cửa.
Chiều hôm đó, mâm quả bị đưa về. Đám cưới tan.
Thảo nằm ôm mẹ khóc như trẻ con.
– “Con xin lỗi mẹ… Con làm mẹ khổ…”
Mẹ cô vuốt tóc, khẽ nói:
– “Không đâu. Mẹ chỉ khổ khi thấy con cúi đầu mà không đáng. Bây giờ, mẹ tự hào. Con có thể nuôi con, mẹ cũng sẽ nuôi con cùng.”
Vài tháng sau, Thảo sinh con gái. Đặt tên là Hiền – mong con sẽ sống một đời thanh thản, không bị ai coi thường.
Cô đi làm online, mẹ cô trông cháu. Cực nhưng yên bình.
Một hôm, Hiếu xuất hiện trước cửa, ôm bó hoa, nước mắt rưng rưng:
– “Anh sai rồi. Cho anh làm lại…”
Thảo nhìn anh rất lâu, rồi bế con vào lòng, nhẹ nhàng nói:
– “Em tha thứ, nhưng không còn quay lại. Vì em không muốn con em lớn lên trong một ngôi nhà không có lòng tôn trọng.”
Cánh cửa khép lại.
Bình minh hôm ấy, nắng lên rực rỡ.