Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả nhà náo loạn còn hàng xóm xôn xao bàn tán…
Mọi chuyện bắt đầu rối ren khi ông Nhất bắt đầu hay qua lại nhà bà Mị – người đàn bà g;o;á chồng sống cuối thôn. Bà Mị hơn ông Nhất 5 tu;ổ;i, nhưng nhờ chăm sóc da và tập yoga nên trông vẫn đầy đặn, sắc sảo.
Ban đầu chỉ là mượn cái cuốc, xin nắm rau răm, rồi dần dà thành uống trà buổi sáng, nhâm nhi bát rượu buổi chiều. Cả xóm rì rào. Có người cười cợt, có người chậc lưỡi:
“Ông Nhất muốn kiếm đứa con trai trước khi xuống lỗ!”
Và đúng thế thật.
Bà Mị, như để khẳng định mối qu;a;n h;ệ, dăm ba tháng sau loan tin: “Có tin vui”. Ông Nhất mừng rỡ. Mặt ông sáng rực như mặt trăng rằm. Ông bắt đầu tính chuyện đặt tên cho đứa bé, nhờ ông thầy bói chọn ngày lành tháng tốt. Cả làng đồn ầm: “Lần này ông Nhất toại nguyện rồi!”
…Chuyện đến tai sáu chị em chúng tôi khi đang quây quần bữa cơm tối ở nhà chị cả. Đứa nào cũng chết sững.
“Ba lấy vợ à?” – Em út tôi thốt lên, tay vẫn còn cầm đôi đũa lơ lửng giữa không trung.
“Không, còn hơn thế nữa. Ba sắp có con trai.” – Chị ba trầm giọng, như người vừa nghe sấm giữa trời quang.
Cả nhà náo loạn. Mẹ tôi – người vợ tảo tần đã mất cách đây bốn năm – vừa mới yên vị nơi suối vàng. Giờ ba lại mang thai kỳ về từ người đàn bà góa ở cuối thôn, làm sao chúng tôi chấp nhận nổi?
Chị hai kéo tôi ra ngoài hiên, bức xúc:
– “Chị em mình ai cũng giỏi, có đứa là giảng viên, đứa làm bác sĩ, đứa mở công ty, thế mà ông vẫn đau đáu ‘không có thằng chống gậy’? Đến mức phải làm vậy sao?”
Tôi im lặng, lòng ngổn ngang. Mấy hôm sau, sáu chị em hẹn nhau về gặp ba.
Chúng tôi đến vào buổi chiều, khi ông đang quét sân, vẻ mặt hớn hở kỳ lạ. Bên hiên, bà Mị ngồi gọt mít, bụng nhô lên rõ rệt. Thấy chúng tôi, bà chỉ cười nhẹ, tay vẫn đều đặn gọt.
Ba tôi kéo ghế, rót trà:
– “Về rồi à? Các con uống nước. À… chắc tụi con cũng biết rồi. Ba sắp có thằng Tí!”
Chị cả tôi thở dài, nói thẳng:
– “Ba à, tụi con không phản đối ba có bạn già. Nhưng ba có nghĩ đến khi ba tám mươi, thằng bé mới mười lăm? Lúc đó, ai sẽ lo cho nó?”
Ba tôi sững người. Câu hỏi ấy khiến ông, lần đầu tiên, im lặng rất lâu.
– “Ba cần một đứa con trai, không phải để được lo, mà để ba có cảm giác mình không ‘tuyệt tự’.” – ông nói chậm rãi. – “Ba biết các con giỏi, có hiếu. Nhưng cái máu mủ, cái nối dõi… nó ăn sâu vào đầu một thằng đàn ông như ba, từ bao đời rồi.”
Chúng tôi nhìn nhau, lần đầu cảm thấy ba mình cũng thật cô đơn trong niềm mong mỏi đó. Nhưng rồi, câu chuyện rẽ hướng…
Hai tháng sau, bà Mị… sảy thai.
Không ai rõ nguyên nhân. Chỉ biết, sau một đêm mưa lớn, hàng xóm thấy bà gục bên bậc cửa, tay ôm bụng, nước mắt giàn giụa. Ba tôi đưa bà đi viện. Khi về, ông lặng lẽ dọn hết bàn thờ thầy bói, gấp lại danh sách tên con trai đã định.
Từ đó, ông không nhắc gì đến chuyện “thằng chống gậy” nữa.
Chúng tôi không hỏi. Cũng không nhắc. Chỉ âm thầm thay nhau về thăm ông nhiều hơn. Người con rể từng bị ông lạnh nhạt cũng bắt đầu ngồi uống trà với ông mỗi sáng. Những đứa cháu ngoại – gái có, trai có – ríu rít chạy quanh sân, gọi ông “ông cố” bằng giọng miền Nam, Bắc, lẫn Trung.
Và một lần, khi tôi ngồi cắt móng chân cho ông, ông vuốt tóc tôi, giọng run run:
– “Ba già rồi, mới hiểu ra… Không cần ‘thằng chống gậy’. Chỉ cần con gái nào cũng chịu nắm tay ba đi hết quãng đời còn lại… vậy là đủ rồi.”