Có 4 người con thành đạt và căn nhà tận 3 tỷ đồng ở trung tâm, tôi vẫn chọn vào viện dưỡng lão, tưởng êm đềm hưởng tuổi già đỡ đau đầu với con cháu nhưng nào ngờ đâu…

Có 4 người con thành đạt và căn nhà tận 3 tỷ đồng ở trung tâm, tôi vẫn chọn vào viện dưỡng lão, tưởng êm đềm hưởng tuổi già đỡ đau đầu với con cháu nhưng nào ngờ đâu…

Chồng tôi m-ất sớm, tôi tần tảo nuôi 4 con ăn học nên người. Đứa làm bác sĩ, đứa giảng viên, đứa kỹ sư, đứa thì mở spa, thu nhập đều hơn trăm triệu/tháng.
Căn nhà 3 tầng ở Quận 3 là mồ hôi nước mắt tôi chắt chiu gần nửa đời.

Nhưng khi tôi già yếu, huyết áp cao, hay quên… thì bữa cơm gia đình bắt đầu vắng tiếng cười, thay vào đó là những lời này:

“Má ở với tụi con 1 tháng thôi, rồi đổi nhà.”

“Má để nhà lại cho ai đi, chứ má ở riết làm sao lo được.”

“Đừng làm khổ tụi con, tụi con còn con cái nữa…”
Tôi nghe riết… tự viết đơn xin vào viện dưỡng lão tư nhân, trả phí bằng việc thế chấp sổ đỏ.

Phòng tôi có 2 giường, điều hòa, camera giám sát. Con cháu gửi tiền đều đặn, nhân viên thì luôn “lịch sự đúng mực”. Nhưng chỉ cần sống ở đây lâu hơn 2 tuần là nhận ra:

Cụ bà phòng bên đột nhiên m;/ất tích, viện bảo “đã xuất viện”, nhưng con gái bà thì kêu:

“Má tui chưa bao giờ được viện cho xuất viện!”

Cụ ông khác ngã gãy tay trong nhà tắm, nhưng viện viết báo cáo là “bị chuột rút nhẹ”.

Một cụ bà m-/ê sổ đỏ, tối ngày mang khoe “má có căn nhà to lắm”, 2 hôm sau… cụ nhập viện rồi không bao giờ trở lại.

Sinh nhật lần thứ 73, tôi không mong đứa nào đến. Ba đứa gửi bánh và vài trăm nghìn. Đứa con út – Thảo, sống tại nước ngoài – thì gọi điện rất lâu, nghe tôi khóc, hỏi một câu khiến tôi g-iật mình:

“Má ơi, má nói thật, má có bị ép ký giấy gì không?

Tôi lắp bắp: “Không, đâu có…”, nhưng tay thì run run, lúc này tôi mới giậ-t mình nhớ ra, trời ơi…

…trời ơi, tôi đã ký!

Tờ giấy đó được đưa đến vào một buổi chiều cách đây gần hai tuần. Hôm ấy, có một người xưng là “đại diện pháp lý” của viện tới, mang theo tập hồ sơ. Anh ta cười nói rất nhẹ nhàng: “Dì ơi, bên cháu chỉ cần dì xác nhận là mình đồng thuận ở đây lâu dài, để làm hồ sơ điều chỉnh hợp đồng. Dì ký vào đây giúp cháu nhé.”

Tôi lú lẫn, run tay, nghĩ đơn giản là giấy tờ hành chính. Vả lại, cũng tin là viện làm đúng, nên chẳng thèm đọc kỹ, chỉ hỏi:
– Ký ở đâu con?
– Dạ, ở chỗ này ạ.

Tôi ký. Thậm chí ký cả 3 chỗ. Giờ nghĩ lại, người ký khi ấy là tôi, nhưng tôi đã không biết mình vừa trao cái gì đi.

Đêm đó tôi không ngủ được. Tôi xin mượn điện thoại của nhân viên trực ca đêm để gọi cho Thảo, nhưng bị từ chối với lý do “quy định an ninh”.

Sáng sớm hôm sau, tôi đánh liều giả đau ngực để được đưa đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi bảo tài xế taxi cho tôi ghé một bưu điện gần đó, nhắn tin nhờ gọi lại cho Thảo. May mắn, nó bắt máy.

Tôi nghẹn ngào:
– Thảo ơi, má nhớ là má ký cái gì đó… mà má không biết chắc. Con về được không?

Thảo im lặng vài giây, rồi giọng nó lạnh như băng:

– Má, con đặt vé liền. Má chờ con. Đừng ký gì nữa hết.

Hai ngày sau, Thảo về tới. Nó không đưa tôi về nhà ngay, mà đòi gặp giám đốc viện dưỡng lão.

Cuộc đối thoại hôm ấy không êm ả. Thảo yêu cầu xuất trình hồ sơ. Sau một hồi giằng co, cuối cùng viện buộc phải đưa ra bản hợp đồng: toàn bộ quyền định đoạt căn nhà ở Quận 3 – bao gồm chuyển nhượng, thế chấp, cho thuê – đã được tôi “tự nguyện” trao lại cho viện dưỡng lão dưới hình thức “cấp dưỡng trọn đời”.

Tôi chết sững. Căn nhà đó… là tất cả của tôi. Là thứ tôi dành dụm cả một đời, để “có cái gì cho con cháu đỡ khổ”.

Thảo giận dữ:

– Má không hề tự nguyện. Đây là ép người già ký khi tâm trí không minh mẫn!

Cuối cùng, vụ việc được đưa ra tòa. Nhờ có hồ sơ bệnh án chứng minh tôi bị suy giảm trí nhớ, cùng các lời chứng từ Thảo và hàng xóm, tòa tuyên hợp đồng vô hiệu, buộc viện trả lại toàn bộ giấy tờ nhà, và tôi được đưa về nhà Thảo ở tạm trong khi chờ xử lý tiếp.

Hôm tôi về, đứng trước căn nhà từng thuộc về mình, giờ đã có người thuê ở tầng một, tôi nghẹn ngào không nói nổi một lời.

Ba đứa con còn lại, khi nghe tin, vội vã nhắn tin hỏi han, gọi video từ khắp nơi. Nhưng tôi không trách. Tôi chỉ thấy lòng mình mỏi mệt.

Tuổi già, tôi tưởng là lúc được nghỉ ngơi. Nhưng hóa ra, đó lại là lúc người ta dễ bị tổn thương nhất. Và điều đau lòng hơn cả không phải là mất căn nhà… mà là khi tôi nhận ra: tôi chưa bao giờ thực sự “được ở lại” trong lòng những đứa con mình đã từng hy sinh vì.

Related Posts

X;ó;t x;a nữ diễn viên Việt qua đời sáng nay sau khi s;i;nh con 1 giờ vì bi;ế;n ch;ứ;ng, hưởng dương 38t

Mới đây, nghệ sĩ Hồng Ánh chia sẻ trên trang cá nhân về sự ra đi của nữ diễn viên Lê Hiền Hạnh và nhận được sự quan tâm…

Vợ trẻ của Công Lý bất ngờ báo tin vui, khán giả rần rần chúc mừng

Kể từ khi NSND Công Lý gặp biến cố sức khỏe đến nay, bà xã anh là Ngọc Hà thường xuyên đăng tải những đoạn video ngắn…

Khán giả tạm biệt BTV Tiến Anh từ nay sẽ không còn thấy anh trên bản tin thời sự nữa rồi!

Không xuất thân từ trường đào tạo báo chí hay truyền thông, Nguyễn Tiến Anh – chàng trai Hà Nội từng học ngành Kinh tế và thực tập…

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy…

Đêm tân hôn, chồng đưa tôi vào căn phòng đã khóa kín suốt 20 năm, sự thật bên trong khiến tôi muốn đ:;ạp tung cửa bỏ chạy……

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng lại để mở nắp bỏ điện thoại ra thì không ngờ người gọi tới chính là…

Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi chỉ tay hét lên “mẹ bảo không phải”…

Người mẹ m;/ất vì đu;/ối nước, cả gia đình mang về nhà a-n tá/ng – nhưng đến lúc cho vào q;/uan tà/i thì đứa con 5 tuổi…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *