Chuyến đi định mệnh cư;ớ;p đi tất cả gia đình của cậu bé 10t, cậu nhớ mãi lời bố dặn dò cuối cùng trước khi để em nhảy xuống thoát ch/e/t trong gang tấc…
Sáng hôm đó, Vịnh Hạ Long khoác lên mình vẻ đẹp yên bình đến mê hoặc. Trời trong vắt, nắng trải vàng trên mặt nước lấp lánh. Khách du lịch khắp nơi đổ về, ai cũng mang theo nụ cười và kỳ vọng cho một ngày khám phá vùng vịnh di sản.
Gia đình của Khánh – cậu bé 10 tuổi – rời bến vào khoảng hơn 10 giờ sáng. Cả nhà bốn người: bố, mẹ, chị gái và Khánh, tay xách tay mang, háo hức như bao gia đình khác. Đây là chuyến đi đầu tiên của cả nhà em đến Hạ Long.
Đến trưa, cả nhà dừng lại nghỉ và ăn trưa trên thuyền. Trời vẫn còn nắng, oi nhưng không gắt, gió mơn man qua cửa sổ mát dịu. Không ai nghĩ rằng chỉ vài tiếng sau, biển cả sẽ đổi mặt.
1 giờ chiều. Trời đột nhiên sầm lại.
Từ phía chân trời, những đám mây đen ùn ùn kéo tới. Gió nổi lên, không còn nhẹ nhàng mà quất ràn rạt vào mặt nước. Biển bắt đầu dậy sóng…
Sáng hôm đó, Vịnh Hạ Long khoác lên mình vẻ đẹp yên bình đến mê hoặc. Trời trong vắt, nắng vàng như mật rải trên mặt nước long lanh. Khắp bến tàu, du khách ríu rít tiếng cười, máy ảnh bấm liên tục, những kỳ vọng cho một chuyến khám phá tuyệt vời tràn ngập trong từng ánh mắt.
Gia đình của Khánh – cậu bé 10 tuổi – cũng hòa vào dòng người ấy. Đây là chuyến du lịch đầu tiên của nhà em: bố, mẹ, chị gái 14 tuổi và Khánh. Ba lô, nón, nước, bánh… mẹ Khánh chuẩn bị từ tối hôm trước. Bố thì cẩn thận tra bản đồ, hỏi thăm bạn bè, còn chị gái thì đếm từng ngày chờ đợi.
Hơn 10 giờ sáng, thuyền rời bến, rẽ sóng lao ra vùng biển xanh ngắt. Khánh dựa vào lan can, đôi mắt sáng lấp lánh. Cậu chưa từng thấy biển bao giờ, và giờ đây, nó hiện ra trước mặt – rộng lớn, dịu dàng như một giấc mơ có thật.
Đến trưa, cả nhà dừng nghỉ ăn trưa trên tàu. Không khí vẫn dễ chịu, trời nắng nhưng không gắt. Mọi người trò chuyện rôm rả. Khánh còn đòi bố chụp một bức ảnh cả nhà với phông nền là những dãy núi đá vôi nhô lên từ mặt nước.
Nhưng rồi… 1 giờ chiều.
Gió nổi lên. Ban đầu chỉ là vài cơn gió lạ. Rồi những đám mây đen ùn ùn kéo tới từ phía chân trời. Mặt biển cuộn sóng, bầu trời sầm sập tối lại. Mọi người bắt đầu hoảng sợ khi sóng đập mạnh vào thân tàu.
Cơn bão đến bất ngờ, không một lời cảnh báo. Chiếc tàu nhỏ chao đảo dữ dội, rồi bị đánh lật úp chỉ trong tích tắc.
Khánh nhớ như in khoảnh khắc ấy: tiếng la hét, tiếng va đập, tiếng nước tràn ào vào khoang như nuốt chửng tất cả.
Khánh bị nước cuốn đi, ho sặc sụa. Trong lúc hoảng loạn, cậu thấy bố – người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh và mạnh mẽ – đang cố đưa em gái ra khỏi lối cửa bị kẹt.
Bố hét lên, giữa cơn sóng:
– Khánh! Giữ chặt em! Nhảy ra khỏi tàu ngay! Bố sẽ ở lại tìm mẹ! Con phải sống! Nhớ lời bố: Đừng buông tay em! Bất cứ giá nào cũng phải sống!
Khánh nắm tay em gái thật chặt, rồi cả hai lao ra khỏi thân tàu vừa lúc nó nghiêng hẳn và bị sóng nhấn chìm. Cậu không kịp nhìn lại lần cuối…
Khi đội cứu hộ đến, chỉ còn hai đứa trẻ trôi lập lờ trên mặt nước, áo phao rách nát, môi tím tái. Bố, mẹ và chị gái – tất cả đều không trở về.
Giờ đây, trong trại tạm cư, Khánh ngồi lặng bên chiếc áo khoác cũ của bố – thứ duy nhất người ta tìm thấy trôi dạt vào bờ. Mỗi đêm, cậu úp mặt vào đó, thì thầm như trả lời lời dặn cuối cùng:
– Con đã sống, bố à. Con không buông tay em. Nhưng… con nhớ bố lắm…
Có những chuyến đi mà kết thúc không phải là điểm đến, mà là vết khắc mãi mãi trong trái tim một đứa trẻ. Và có những lời dặn – dù ngắn ngủi trong tích tắc – sẽ theo một người đến hết cuộc đời.