Chồng tôi hay ngồi nhậu khuya, không bao giờ xong trước 10h đêm, dù 11h đêm hay 12h cũng đều gọi vợ dậy rửa chén bát bằng được. Lần này ốm, tôi chỉ nhờ anh dọn giùm tý, tôi rửa sau vì đang mệt, anh sẵn sàng đập bát đũa trước mặt khách…
Tôi sốt li bì suốt cả ngày, người mỏi rã rời, ăn chẳng nổi nổi muỗng cháo. Tối đó, anh lại tụ tập bạn bè uống rượu, bia và về nhà gần nửa đêm. Tiếng cười nói, tiếng kéo ghế, tiếng chai lọ lạch cạch làm tôi giật mình tỉnh giấc. Anh gọi to:
— Em dậy rửa bát đi!
Tôi chống tay ngồi dậy, cổ họng khô khốc, mắt hoa lên vì mệt, khẽ nói:
— Hôm nay em ốm, anh dọn tạm giúp em, mai em rửa.
Chưa kịp nói hết câu, “choang” một tiếng chói tai vang lên. Anh thẳng tay quăng cả chồng bát đũa xuống nền nhà, mảnh sành văng tung tóe. Mấy người bạn anh ngồi im, ánh mắt ngỡ ngàng xen chút khó xử, còn anh vẫn đứng đó, thở hổn hển vì tức giận.
Tôi thấy sống mũi cay xè. Không phải vì tiếc mấy cái bát, mà vì hiểu rằng, bao nhiêu năm nay, trong mắt chồng, sức khỏe và cảm giác của tôi chưa từng đáng giá bằng vài phút bực dọc của anh.