Chồng ng o:;ại tìn h với gái trẻ suốt 10 năm, vợ làm ầm lên nhưng vẫn không thể chấm dứt được họ, vợ tức tối mà qu;/a đờ-i, cô nhâ-n tì;;nh nhanh chóng bước lên thay thế vị trí chính thất, tưởng êm ấm nào ngờ đúng 5 năm sau…
Chồng ngo-ại tì;/nh với cô gái trẻ suốt 10 năm trời, ai trong làng cũng biết, chỉ riêng người vợ là cắn răng chịu đựng. Chị từng làm ầm lên, từng dọa ly hôn, từng níu kéo để giữ mái ấm cho các con… nhưng tất cả đều vô ích. Người chồng cứ thản nhiên qua lại với nhân tình, thậm chí còn ngang nhiên đưa cô ta về nhà, coi chị vợ như người vô hình.
U-ất ứ-c, ca;/y đắng, bện-h tật dần dần bào mòn. Rồi một ngày, người vợ ấy qua đời trong nước mắt, để lại 2 đứa con còn chưa kịp trưởng thành.
Tang chưa kịp tàn, cô nhân tình liền đường hoàng dọn về nhà, thay thế vị trí chính thất. Ban đầu, mọi thứ tưởng chừng như êm ấm: chồng chìu chuộng, con cái dần ngoan ngoãn nghe theo, người ngoài nhìn vào tưởng rằng cô ta đã “thắng lợi sau cùng”.
Thế nhưng, chỉ đúng 5 năm sau, mọi thứ sụp đổ… khi người chồng ấy…
Thế nhưng, chỉ đúng 5 năm sau, mọi thứ sụp đổ…
Người chồng bỗng mắc căn bệnh hiểm nghèo, sức khỏe suy kiệt nhanh chóng. Tiền bạc, đất đai đã lần lượt đội nón ra đi theo những cuộc ăn chơi và sự phung phí của hai kẻ từng nghĩ mình “thắng”. Đến khi ông nằm liệt giường, người nhân tình kia dần lộ rõ bộ mặt thật: không còn sự chăm sóc, không còn sự dịu dàng, chỉ là những cái cau có, những lời nhiếc móc vì phải hầu hạ một kẻ tàn phế.
Hai đứa con riêng thì đã lớn, chúng chưa từng tha thứ cho cha. Nhìn người phụ nữ từng phá nát mái ấm của mẹ mình ngang nhiên đứng trong căn nhà ấy, chúng càng oán hận. Chúng không chăm sóc cha, cũng chẳng đoái hoài đến “dì ghẻ”, chỉ lạnh lùng rời đi, để lại căn nhà vắng lạnh.
Đêm nọ, người đàn ông tỉnh dậy, ho sặc sụa, đưa tay tìm cốc nước… nhưng người đàn bà kia chẳng buồn quan tâm, vẫn đang cắm mặt vào điện thoại, thỉnh thoảng còn đi đâu đó vài ngày mới về. Lúc ấy, ông mới thấm thía thế nào là cô độc, thế nào là mất mát.
Ông nhớ đến người vợ năm xưa – người phụ nữ đã từng gánh vác tất cả, từng rơi nước mắt để giữ gia đình. Nhưng giờ, tất cả chỉ còn trong dằn vặt muộn màng.
Cuối cùng, chính ông ra đi trong sự ghẻ lạnh, không vợ, không con, không ai bên cạnh. Người đàn bà năm nào từng “chiến thắng” cũng nhanh chóng dọn đồ bỏ đi, để lại căn nhà hoang tàn – chứng tích cho một cuộc đời lầm lạc.
Người ta trong làng nhìn nhau mà thở dài:
“Nhân quả chẳng sót của ai bao giờ.”