Chồng m:;ất, một mình tôi th:ủ tiết đến tận 10 năm để chăm sóc bố mẹ chồng, nào ng::ờ ngày gần đấy xa trời ông bà bảo để cho tôi ‘món quà ’, h-í h-ửng vừa mở ra tôi chân tay ru;/n rẩ;/y rồi khóc lặng, thấy phí hoài cả 10 năm trời cung phụng…
Chồng tôi mất khi chúng tôi mới cưới nhau được đúng 1 năm rưỡi, chưa kịp có con. Ta-i n-ạn lao động. Anh ra đi ngay giữa mùa giáp hạt, bỏ tôi ở lại với đôi ba khoản nợ vay cưới xin, bỏ cả bố mẹ già ở quê yếu ớt, không ai đỡ đần.
Cả họ nhìn tôi mà tiếc. Có người bóng gió:
– “Con này giờ sống làm gì nữa, chồng c;/hết chưa kịp có con, đi bước nữa cho xong.”
Nhưng tôi không nỡ. Không biết vì thương chồng, vì thương bố mẹ chồng hay vì cái danh “dâu thảo” mà tôi giữ mình, ở vậy, làm lụng sớm hôm, chăm lo từ miếng cơm đến bát thuốc.
Tôi làm ruộng, mùa hè phụ hồ, mùa đông thì ra chợ huyện bán rau. Tối về lại giặt giũ, đun nước, xoa bóp chân tay cho ông bà.
Suốt 10 năm như vậy, không một ngày tôi ngơi nghỉ, không một lần tôi dám nghĩ cho riêng mình. Người ta có hỏi sao không đi bước nữa, tôi chỉ cười:
– “Tôi còn bố mẹ chồng, còn cái nghĩa với nhà này.”
Ông bà cũng thương tôi. Cứ hay nói:
– “Sau này già rồi, của để lại cũng chỉ để cho con thôi, người ngoài sao so được. Mày là con tao.”
Tôi nghe mà vừa xúc động, vừa tự nhủ: “Mình cố nữa, vài năm nữa thôi.”
Năm thứ 10, mẹ chồng yếu hẳn, bố chồng thì đã nằm liệt. Một đêm tháng Chạp, bà gọi tôi vào, run run dúi cho tôi cái hộp, còn cố nói:
– “Đây là quà vợ chồng tao để lại cho con… giữ mà lo thân sau này…”
Tôi bật khóc, ôm bà mà nước mắt tuôn không ngừng. Mười năm rồi, lần đầu tôi thấy công sức của mình được ghi nhận.
Đêm đó, đợi ông bà ngủ, tôi mới lặng lẽ mở chiếc hộp ra.
Hí hửng tưởng đâu bên trong là tiền, hóa ra toàn là..