Chồng mất chưa tròn 100 ngày, vợ đã vội lên xe hoa lấy chồng mới, nhưng chú rể không ai khác lại chính là… bố chồng
Lan ngồi trước gương, đôi tay run run chỉnh lại khăn voan trắng tinh khôi. Hôm nay là ngày cưới của cô, chỉ vỏn vẹn 90 ngày sau khi chồng cô, Tuấn, qua đời trong một vụ TN xe hơi. Căn nhà vẫn còn mùi nhang khói, tấm d//i ả//nh của Tuấn vẫn đặt trang nghiêm trên bàn thờ. Người đời xì xào, chỉ trỏ, gọi cô là “gó//a p//hụ vội vàng”.
Buổi lễ diễn ra giản dị, chỉ có vài người thân và bạn bè thân thiết. Khi Lan bước vào lễ đường, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô và chú rể – ông Hòa, chính là bố chồng cô. Tiếng xì xào nổi lên như sóng. “Sao có thể như vậy?”, “Cô ta thật sự lấy bố chồng sao?”.
Nhưng Lan chỉ cúi đầu, bước đi trong chiếc váy cưới trắng, tay nắm chặt tay ông Hòa.
Lan nhớ lại những đêm dài ngồi bên cạnh bố chồng, người đã an ủi cô khi Tuấn ra đi. Ông Hòa, một người đàn ông góa vợ từ lâu, luôn trầm lặng nhưng đầy uy quyền. Ông là chỗ dựa duy nhất của Lan trong những ngày cô đơn nhất. Chính ông đã đề nghị cuộc hôn nhân này, và dù trái tim Lan vẫn nặng trĩu, cô đã đồng ý…
Tuấn – chồng Lan – ra đi trong một vụ tai nạn xe hơi khi đang trên đường từ một resort biển trở về. Nhưng trước khi mất vài ngày, Tuấn đã thú nhận với Lan trong một cơn say: “Anh xin lỗi… Có chuyện này anh giấu em. Người con gái anh gặp ở Đà Lạt… chính là con riêng của ba anh.”
Lan chết lặng. Cô không kịp hỏi rõ thêm vì Tuấn chỉ lẩm bẩm rồi ngủ thiếp đi. Vài ngày sau, anh mất. Những câu nói ấy mãi là câu hỏi treo lơ lửng trong đầu cô.
Đến khi cô tìm lại được chiếc điện thoại cũ của chồng – thứ duy nhất còn sót lại từ vụ tai nạn – thì toàn bộ sự thật hiện ra.
Tuấn và cô gái kia là anh em cùng cha khác mẹ.
Lan không thể tin nổi. Cô đem mọi chuyện đối chất với ông Hòa – bố chồng cô. Sau một hồi im lặng, ông thở dài: “Đúng. Trước khi cưới mẹ Tuấn, ba đã có một đứa con gái. Nhưng ba không dám nhận. Giờ mọi chuyện rối ren thế này… ba không biết phải làm sao.”
Lan gào lên trong đau đớn:
— “Anh ấy chết không phải vì tai nạn. Mà là vì ông đã để chuyện này tồn tại âm ỉ bao năm!”
Ông Hòa im lặng, ánh mắt u tối. Nhưng rồi, trong những lần đối thoại sau đó, giữa họ lại nảy sinh một mối liên kết kỳ lạ – không phải yêu đương, mà là một sự đồng lõa đầy mâu thuẫn.
Một tháng sau
Lan phát hiện mình có thai. Đó là giọt máu cuối cùng của Tuấn. Và cũng là lý do duy nhất khiến cô quyết định ở lại căn nhà này – dù ngày nào cũng phải chịu những lời bàn tán.
Ông Hòa nói: “Nếu con muốn giữ đứa bé, và tránh điều tiếng, chỉ còn cách… để ba cưới con.”
Lan sốc. Nhưng nghĩ đến con mình, nghĩ đến tấm ảnh Tuấn trên bàn thờ, cô hiểu: mọi thứ đã không còn bình thường từ rất lâu rồi.
Đám cưới lặng lẽ
Giữa ánh mắt ngờ vực, giữa tiếng xì xào không dứt, Lan bước lên lễ đài như thể đi trên than nóng. Nhưng chỉ có cô biết, đây không phải là một cuộc hôn nhân, mà là một cuộc chạy trốn khỏi dư luận, khỏi tai tiếng cho đứa trẻ chưa ra đời.
Một năm sau
Lan sinh con – một bé trai. Ông Hòa đích thân làm giấy khai sinh, nhận là cha đẻ.
Không ai biết, không ai dám hỏi.
Lan sống trong ngôi nhà ấy như một cái bóng. Và mỗi lần bế con đi qua bàn thờ Tuấn, cô lại thấy ánh mắt chồng cũ nhìn mình như xoáy vào tim…
Một lựa chọn sai – kéo theo một cuộc đời sai.
Nhưng đôi khi, phụ nữ không được chọn lối đi thẳng – chỉ được chọn lối ít chông gai hơn để giữ lại điều quan trọng nhất: con mình.