Chồng m/ất sớm, chị dâu không đi bước nữa mà ở vậy nuôi 4 em chồng, bị cả làng chửi là ng/u, nhưng 25 năm sau chuyện động trời xảy ra…
Ngày anh Hải m//ất, chị Lan mới 22 tuổi. Đám cưới chưa đầy 2 năm thì TNGT đã cư/ớp đi người đàn ông chị yêu thương nhất. Họ chưa kịp có con. Cả làng nhìn chị với ánh mắt th/ương h/ại, nhưng rồi th/ương h/ại nhanh chóng biến thành d/è b/ỉu khi chị quyết định ở lại, không tái giá, ở vậy nuôi 4 em chồng còn đang tuổi ăn học.
“Con này ng/u thật, chồng ch/ết rồi còn ở lại làm gì, lại còn đi nuôi em chồng. Tội gì mà kh/ổ thế không biết…” – hàng xóm xì xào mỗi khi thấy bóng chị gánh nước đi ngang qua cổng làng.
Bố mẹ chồng chị m/ất sớm. Ngày chị về làm dâu, chị thương mấy đứa em chồng lít nhít chạy quanh sân. Đến khi anh Hải mấ/t, chị biết nếu chị bỏ đi, chúng sẽ không còn ai chăm sóc. Thế là chị quyết định ở lại. Chị xin làm công nhân gạch, rồi làm ruộng, tối về tranh thủ may gia công kiếm thêm đồng ra đồng vào. Mấy đứa em chồng đứa nào cũng thương chị, nhưng có đứa giậ/n, sợ chị kh/ổ, cứ khóc đòi chị lấy chồng.
Chị chỉ xoa đầu chúng, cười nhẹ:
“Khi nào các em học xong, chị mới yên lòng.”
Năm tháng cứ thế trôi. Mái tóc chị đen nhánh ngày nào giờ đã lấm tấm sợi bạc. Đôi tay chai sạn, g/ầy gu/ộc, nhưng chị vẫn không ngơi nghỉ. Cả làng nhìn chị, có người thương, có người kh/inh. Thỉnh thoảng, người ta vẫn buông câu:
“Chồng ch/ết mấy chục năm rồi, ở vậy được cái gì…”
Chị nghe, chỉ cười. Trong lòng chị, chị nghĩ đơn giản, mình ở lại là để giữ mái nhà này, giữ lời hứa với chồng, và vì tình thương dành cho những đứa em chồng m/ồ cô/i cha mẹ từ sớm.

…25 năm sau, cả làng choáng váng khi chứng kiến đám cưới lớn nhất vùng được tổ chức tại chính ngôi nhà ấy — ngôi nhà mà bao năm qua chị Lan vẫn âm thầm gìn giữ.
Không ai ngờ, bốn đứa em chồng ngày nào giờ đều thành đạt. Cậu út – Tín – giờ là giám đốc một công ty xây dựng, chính là người đứng ra tổ chức lễ cưới cho chị. Nhưng không phải chị tái giá, mà là cưới… cho chị danh phận làm mẹ.
Hôm đó, Tín bước lên giữa buổi tiệc, nghẹn ngào cầm micro nói: “Mọi người vẫn gọi chị Lan là chị dâu. Nhưng với chúng tôi, chị là mẹ. Mẹ không sinh ra chúng tôi, nhưng đã nuôi dạy, hy sinh cả tuổi xuân vì chúng tôi. Nay, chúng tôi muốn làm một lễ cưới – để chính thức rước mẹ lên làm người mẹ danh chính ngôn thuận của cả bốn đứa con.”
Không ai giữ được nước mắt. Hàng xóm từng dè bỉu, giờ lặng lẽ lau giọt hối hận. Có người cúi mặt, có người chực đến gần chỉ để siết chặt tay chị.
Chị Lan, vẫn dáng người gầy guộc ấy, hôm nay mặc áo dài tím nhạt, đứng bên các em mà nước mắt rưng rưng. Mái tóc bạc búi gọn, gương mặt hằn thời gian, nhưng đẹp hơn bất cứ cô dâu nào từng sánh bước trong làng.
Từ bốn bàn tay bé nhỏ năm xưa, giờ là bốn người trưởng thành thành đạt, nắm chặt tay chị, bước qua bao bão giông, giờ đưa chị về lại ánh sáng.
Một người hàng xóm run run thì thầm:“Con Lan nó ng/u mà có phúc… Còn mình khôn cả đời mà giờ vẫn lẻ loi…”
Đêm hôm ấy, trước di ảnh anh Hải, chị thắp nén hương, khẽ nói: “Anh thấy không, các em đã lớn cả rồi. Nhà mình… vẫn còn nguyên.”