Chồng làm l-oạn đòi l;y h;ôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn….”Người ta bảo phụ nữ chỉ thật sự trưởng thành khi hôn nhân rạn nứt. Tôi chưa từng tin điều đó, cho đến ngày chồng tôi thẳng thừng nói muốn ly hôn để chạy theo một cô bé mới vừa tốt nghiệp cấp ba. Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vỡ vụn… nhưng tôi không khóc, cũng không níu kéo. Tôi chỉ lặng lẽ làm một việc duy nhất, rồi mỉm cười đồng ý. Và kể từ đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi…”
Câu chuyện bắt đầu bằng những dấu hiệu bất thường: chồng tôi – người từng đi làm về đúng giờ, quan tâm đến vợ con – dạo này thường xuyên về muộn. Điện thoại lúc nào cũng cầm trên tay, đặt mật khẩu mới, vừa nhắn vừa cười một mình. Ban đầu tôi tự trấn an rằng chắc công việc nhiều, nhưng linh cảm của phụ nữ thì chẳng bao giờ sai.
Một hôm, khi dọn áo quần cho anh ấy, tôi phát hiện trong túi áo một tờ hóa đơn cà phê – nơi mà anh chưa từng đưa vợ đi bao giờ. Thời gian ghi trên đó là đúng lúc anh nói “tăng ca”. Tôi biết mọi chuyện không đơn giản.
Tôi đã âm thầm theo dõi, và sự thật như nhát dao cắm thẳng vào tim: anh thường xuyên hẹn hò với một cô gái trẻ, dáng vẻ còn non nớt, ăn mặc váy đồng phục học sinh. Tôi tìm hiểu thì biết cô bé ấy vừa tốt nghiệp cấp ba, đang làm thêm ở một quán cà phê gần công ty anh.
Buổi tối hôm đó, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nấu cơm như mọi khi, chờ anh về. Nhưng vừa bước vào cửa, anh đã lạnh lùng buông một câu:
Chúng ta ly hôn đi. Anh không còn tình cảm với em nữa.
Tôi sững người. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không ngờ anh thẳng thắn đến thế. Tôi run rẩy hỏi:
Vì cô bé đó sao?
Anh im lặng, rồi gật đầu. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra cuộc hôn nhân mười mấy năm nay có thể tan vỡ chỉ vì một phút say nắng nông nổi.
Tôi có quyền gào khóc, có quyền giữ chồng, nhưng tôi chọn cách khác. Tôi bình thản nói:
Được thôi. Nhưng cho em chút thời gian để sắp xếp mọi thứ.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, tưởng tôi sẽ làm ầm ĩ. Nhưng anh không biết rằng từ giây phút đó, trong đầu tôi đã có một kế hoạch…
Tôi gật đầu đồng ý cho anh thêm tự do, nhưng trong lòng lại dần dần khép chặt một cánh cửa. Đêm đó, khi anh ngủ say, tôi ngồi một mình trong bóng tối, nhìn hai đứa con đang nằm ngoan lành mà nước mắt cứ thế rơi. Tôi biết mình không thể để chúng mất cả cha lẫn mẹ, càng không thể để chúng sống trong sự dối lừa.
Việc đầu tiên tôi âm thầm làm, không phải là đi tìm cô gái kia để làm ầm lên, cũng chẳng phải tìm cách níu kéo người chồng đã thay lòng. Tôi lặng lẽ liên hệ một người bạn luật sư, nhờ tư vấn cách bảo vệ quyền nuôi con và tài sản. Tất cả phải được chuẩn bị cẩn thận, để khi ra tòa, tôi không ở thế yếu.
Những ngày sau đó, tôi sống như chưa có chuyện gì. Cơm vẫn nấu, con vẫn đưa đón, thậm chí còn quan tâm đến chồng nhiều hơn. Anh tưởng tôi cam chịu, ngây thơ không hay biết gì. Nhưng tôi thì khác – từng tin nhắn, từng hóa đơn, từng lần anh viện cớ tăng ca, tôi đều lặng lẽ lưu giữ lại. Tôi không cần đánh ghen ồn ào, chỉ cần sự thật.
Một buổi chiều, anh về nhà sớm bất thường, vẻ mặt rạng rỡ, nói rằng đã tìm được căn hộ nhỏ xinh định sẽ cùng “người mới” dọn về đó sống. Anh đề nghị làm thủ tục ly hôn càng nhanh càng tốt. Tôi mỉm cười, dọn cơm lên bàn, rồi đáp nhẹ nhàng:
“Anh yên tâm, em đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Nhưng trước khi ký đơn, có lẽ anh nên đọc qua vài giấy tờ này.”
Tôi đặt trước mặt anh một tập hồ sơ gọn gàng: bản sao tin nhắn, hình ảnh anh cùng cô gái trong quán cà phê, thậm chí là biên bản xác nhận từ luật sư bạn tôi. Anh tái mặt, cầm lên xem mà tay run run.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình thản:
“Em đồng ý ly hôn, nhưng quyền nuôi con sẽ thuộc về em. Anh cũng phải có trách nhiệm chu cấp hàng tháng. Đây là thỏa thuận hợp pháp, tòa sẽ đứng về phía em.”
Anh sững sờ, có lẽ lần đầu tiên trong đời nhận ra người vợ hiền lành năm nào không còn yếu đuối nữa. Còn tôi, ngay giây phút ấy, tôi biết mình đã thật sự trưởng thành – không phải vì hôn nhân rạn nứt, mà vì tôi chọn cách đứng lên, bảo vệ chính mình và các con.