Chồng dọn đến ở với b///ồ, tôi lặng lẽ chở mẹ chồng li///ệt đến gi/ao tr/ả, trước khi đi, tôi nói một câu khiến cả hai t/ái mặt…
Tôi và Minh k/ết hô/n được 7 năm. Cuộc hô/n nh/ân không phải màu hồng, nhưng tôi luôn cố gắng vì con, vì mái ấm mình đã chọn. Từ ngày cưới, tôi chấp nhận về sống cùng mẹ chồng – người phụ nữ mắc ta//i bi///ến, l///iệt nử//a ng//ười, chỉ nằm một chỗ và cần chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.
Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản: bà là mẹ chồng, tôi là dâu, chăm sóc là bổn phận. Nhưng tôi không ngờ, gá//nh nặ///ng ấy sẽ kéo dài đến m//òn m//ỏi, và đa//u lò//ng nhất là từ người đáng ra phải cùng tôi gá/nh vá/c – chồng tôi.
Minh đi làm, tối về m/ệt là nằm chơi điện thoại. Mọi việc chăm mẹ, cơm nước, th//uốc m//en đều một tay tôi l/o. Anh luôn nói:
“Em giỏi chăm mẹ hơn anh. Anh mà làm, mẹ còn kh//ổ thêm.”
Tôi không trá//ch. Tôi nghĩ đơn giản: thôi thì vợ lo, chồng đi làm. Nhưng rồi tôi phát hiện – Minh không chỉ đi làm. Anh có người khác.
Mọi chuyện v/ỡ l/ở khi tôi vô tình thấy tin nhắn:
“Tối nay anh lại qua. Ở với em vui hơn ngàn lần ở nhà.”
Tôi không gà//o kh///óc. Không làm ầm. Tôi chỉ hỏi nhẹ:
“Anh định tính sao với mẹ – người anh b/ỏ mặ/c bao năm qua?”
Minh im lặng. Hôm sau, anh dọn ra ngoài. Tôi biết anh chuyển đến sống cùng người phụ nữ ấy. Mặc cho tôi gọi, nhắn tin – anh đều không trả lời. Mẹ chồng nằm trong phòng, không hay biết gì. Bà vẫn tin con trai đang bận việc, vài hôm nữa sẽ về.
Tôi nhìn bà – người từng xét nét tôi từng miếng ăn giấc ngủ, từng có lúc c//hỉ trí///ch tôi “không xứng làm dâu” – mà thấy nghẹn. Tôi từng muốn buông bỏ tất cả, nhưng rồi lại nghĩ: làm người, nên có nghĩa.
Một tuần sau, tôi gọi cho Minh:
“Anh rảnh không? Em mang mẹ đến cho anh chăm.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cúp máy.
Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ lau người, thay quần áo, gấp gọn chăn màn cho mẹ chồng. Tôi xếp thu///ốc m///en, giấy tờ bệ///nh việ//n, cả sổ khám cũ vào một túi vải.
Tối, tôi bế bà lên xe lăn, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ à, con đưa mẹ đến ở với anh Minh vài hôm cho mẹ đổi gió. Ở mãi một chỗ cũng buồn.”
Bà gật nhẹ, ánh mắt vui như trẻ con. Bà không biết mình sắp bị “gia//o t//rả” cho đứa con trai ru///ột th///ịt đã chọn b///ỏ r///ơi.
Đến nơi – một căn hộ chung cư nhỏ, tôi bấm chuông. Minh ra mở cửa, bên trong là người phụ nữ kia, vá//y ng/ủ lụ/a, son môi đ/ỏ ch/ót.
Cả hai ch///ết l///ặng khi thấy tôi đang đẩy x/e l/ăn, mẹ chồng ngồi trên đó, gương mặt tươi tỉnh.
Tôi nhẹ nhàng đẩy xe vào tận phòng khách, sắp xếp chăn gối, đặt t//úi thu///ốc lên bàn. Căn nhà thơm mùi nước hoa nhưng lạ/nh ta/nh.
Minh lắp bắp:
“Em làm gì vậy?”…