

Hoa nghẹn lại. Bàn tay gầy guộc của mẹ chồng nắm lấy tay cô, hơi ấm truyền qua lành lạnh, như sắp vụt mất.
Bà thều thào, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng:
“Chồng con… nó không mất liên lạc. Nó… đã về… từ 15 năm trước.”
Câu nói như sét đánh ngang tai, tim Hoa thắt lại. Cô tưởng mình nghe nhầm.
“Về rồi… sao không về nhà? Sao… không tìm con?” – Hoa nghẹn giọng, nước mắt trào ra.
Mẹ chồng khẽ lắc đầu, mắt nhắm lại, rồi lại mở ra, nhìn Hoa đau đáu:
“Nó về… với người đàn bà khác… Không dám đối mặt… Mẹ biết, nhưng mẹ không nỡ nói. Mẹ sợ… con đau… Mẹ sợ… con bỏ mẹ mà đi…”
Một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống má bà.
“Mẹ đã xin nó… nếu không thương con nữa thì hãy để con sống yên… Mẹ thậm chí nói dối với hàng xóm là nó vẫn còn ở bên kia… Mẹ có lỗi… có lỗi nhiều lắm…”
Hoa lặng người. Trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi tức giận, bàng hoàng, tủi thân… như cuộn lại trong lồng ngực. Nhưng rồi, nhìn người đàn bà đã nằm đó hai mươi năm, sống dựa vào từng muỗng cháo cô bón, từng tấm lưng cô đỡ dậy mỗi ngày… cô lại thấy mình không thể oán trách được.
Cô nghẹn ngào:
“Con hiểu rồi, mẹ ạ… Mẹ làm thế vì thương con.”
Bà khẽ gật đầu, như trút được gánh nặng mang suốt mười lăm năm. Bàn tay run rẩy khẽ siết tay Hoa lần cuối… rồi bà ra đi trong giấc ngủ bình yên.
Ba tháng sau, Hoa bất ngờ nhận được giấy mời đến văn phòng công chứng. Tại đó, cô được thông báo một điều khiến cả thân người như hóa đá:
Mẹ chồng cô đã để lại toàn bộ căn nhà, sổ tiết kiệm, và một mảnh đất ở thị xã đứng tên Hoa, với lời trăng trối:
“Tôi không có con dâu. Tôi có một người con gái – nó tên là Hoa.”
Ngày làm lễ giỗ đầu, một người đàn ông trung niên – không ai khác ngoài chồng cũ của Hoa – lặng lẽ đứng ngoài cổng, muốn vào thắp hương.
Hoa nhìn ông, ánh mắt bình thản:
“Mộ mẹ nằm phía sau, anh cứ vào. Nhưng em xin phép… không tiếp chuyện.”
Cô quay lưng, bước vào bếp, tay lại cặm cụi nấu nồi cháo trắng. Giống như bao năm qua…
Không phải vì bổn phận, mà vì tình thương – thứ mà người đàn ông ấy đã không hiểu, nhưng mẹ chồng cô đã dành cả đời để đáp lại.