
… Tôi đứng sững nơi hiên nhà, chân trần trên nền đất nóng, tim đập hỗn loạn. Trước mắt tôi, là một người đàn ông gầy gò, rám nắng, tóc đã hoa râm và bộ quần áo bạc màu cũ kỹ. Anh đứng đó, tay run run ôm chiếc nón vải sờn cũ trước ngực. Đôi mắt – đôi mắt mà tôi không bao giờ có thể quên – đang nhìn tôi như thể chỉ sợ tôi biến mất.
– Anh… anh Tùng…?
Tôi nghẹn giọng, không dám tin vào chính mắt mình. Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Và tôi… tôi òa khóc. Nước mắt tuôn như trút, tôi lao tới ôm chầm lấy anh, vừa đánh, vừa gọi:
– Sao giờ anh mới về? Sáu năm! Sáu năm trời anh có biết em đã sống thế nào không?
Anh ôm tôi thật chặt, như muốn bù đắp cả những năm dài mất tích. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ thân thể anh – không phải ảo giác, không phải giấc mơ. Là thật. Anh đã trở về.
Tối hôm ấy, sau khi con trai đã ngủ thiếp đi vì mừng và mệt, tôi ngồi với anh trong căn bếp cũ. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, anh kể lại mọi chuyện. Tàu anh năm đó bị lật giữa tâm bão. Anh và vài người khác may mắn bám vào mảnh gỗ nổi, trôi dạt mấy ngày trên biển trước khi được một tàu đánh cá nước ngoài vớt được. Nhưng vì bị thương nặng và không có giấy tờ, anh bị đưa vào trại y tế ở một đảo xa. Mất trí nhớ tạm thời.
Phải gần 2 năm sau, anh mới nhớ lại tên mình. Nhưng không ai tin lời anh nói, anh không thể liên lạc được với ai. Một hội từ thiện đã giúp anh làm lại giấy tờ, nhưng thời gian phục hồi, rồi làm thủ tục về nước kéo dài suốt những năm còn lại. Anh đã thử nhiều lần gửi thư, liên hệ chính quyền, nhưng vì sự thay đổi địa chỉ và những thông tin thất lạc, mãi đến nay – anh mới tìm được về đúng nhà.
– Anh đã về. Muộn, nhưng lành lặn. – Anh nắm tay tôi. – Anh xin lỗi vì để mẹ con em phải chịu đựng quá nhiều…
Tôi nhìn vào đôi mắt anh, thấy sự chân thành, nỗi ân hận, và tình yêu chưa từng phai.
Tôi dỡ bàn thờ xuống vào sáng hôm sau. Lần đầu tiên sau 6 năm, tôi không thắp hương gọi anh về – vì anh đã ngồi ngay trong nhà. Con trai tôi ôm lấy cha nó, líu lo hỏi chuyện biển khơi và chuyến phiêu lưu như cổ tích. Còn tôi, cuối cùng, có thể ngủ một giấc dài không mộng mị. Vì người tôi chờ… đã thực sự quay về.