“Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 6 năm, tôi vẫn lập di ảnh th/ắp hư/ơng chồng mỗi ngày giỗ – cho đến ngày con trai thì thầm: ‘Mẹ ơi, nay con thấy bố ở cổng nhà…”

“Chồng đi biển gặp bão mất liên lạc đã 6 năm, tôi vẫn lập di ảnh th/ắp hư/ơng chồng mỗi ngày giỗ – cho đến ngày con trai thì thầm: ‘Mẹ ơi, nay con thấy bố ở cổng nhà…”
6 năm trước, chồng tôi ra khơi như bao lần trước đó. Anh là ngư dân, quen với sóng gió, nắng cháy da và những ngày dài lênh đênh không thấy đất liền. Nhưng chuyến đi ấy – anh không trở về.
Cơn bão số 5 năm ấy đột ngột đổi hướng, dữ dội và t/àn kh/ốc. Tàu anh mất tín hiệu. Tìm kiếm nhiều tuần liền nhưng không có kết quả. Người ta dần khuyên tôi “nên buông”. Nhưng tôi thì không thể. Không x/ác, không ta//ng – tôi không tin anh đã c//hết.
Dù thế, trước sức ép họ hàng, tôi vẫn phải lập bà;;n th;;ờ, dựng di ảnh, gọi anh là “cố” dù lòng chẳng nỡ. Mỗi năm đến ngày anh đi biển – tôi đều thắ/p hươ/ng, nhắm mắt gọi tên anh về.
Tôi nuôi con một mình. Con trai tôi năm nay 8 t;;uổi, đã lớn hơn, hiểu chuyện hơn.
Cho đến chiều hôm ấy. Tôi đang nấu cơm trong bếp thì nghe tiếng con gọi khẽ, như thì thầm:
– Mẹ ơi… hôm nay con thấy bố đứng ở cổng nhà mình…
Tôi khựng lại, tay cầm vá rơi xuống đất. Tôi chạy ào ra cửa, chẳng kịp mang dép. Mắt tôi mờ đi vì cảnh tượng trước mặt…

… Tôi đứng sững nơi hiên nhà, chân trần trên nền đất nóng, tim đập hỗn loạn. Trước mắt tôi, là một người đàn ông gầy gò, rám nắng, tóc đã hoa râm và bộ quần áo bạc màu cũ kỹ. Anh đứng đó, tay run run ôm chiếc nón vải sờn cũ trước ngực. Đôi mắt – đôi mắt mà tôi không bao giờ có thể quên – đang nhìn tôi như thể chỉ sợ tôi biến mất.

– Anh… anh Tùng…?

Tôi nghẹn giọng, không dám tin vào chính mắt mình. Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Và tôi… tôi òa khóc. Nước mắt tuôn như trút, tôi lao tới ôm chầm lấy anh, vừa đánh, vừa gọi:

– Sao giờ anh mới về? Sáu năm! Sáu năm trời anh có biết em đã sống thế nào không?

Anh ôm tôi thật chặt, như muốn bù đắp cả những năm dài mất tích. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ thân thể anh – không phải ảo giác, không phải giấc mơ. Là thật. Anh đã trở về.

Tối hôm ấy, sau khi con trai đã ngủ thiếp đi vì mừng và mệt, tôi ngồi với anh trong căn bếp cũ. Dưới ánh đèn vàng yếu ớt, anh kể lại mọi chuyện. Tàu anh năm đó bị lật giữa tâm bão. Anh và vài người khác may mắn bám vào mảnh gỗ nổi, trôi dạt mấy ngày trên biển trước khi được một tàu đánh cá nước ngoài vớt được. Nhưng vì bị thương nặng và không có giấy tờ, anh bị đưa vào trại y tế ở một đảo xa. Mất trí nhớ tạm thời.

Phải gần 2 năm sau, anh mới nhớ lại tên mình. Nhưng không ai tin lời anh nói, anh không thể liên lạc được với ai. Một hội từ thiện đã giúp anh làm lại giấy tờ, nhưng thời gian phục hồi, rồi làm thủ tục về nước kéo dài suốt những năm còn lại. Anh đã thử nhiều lần gửi thư, liên hệ chính quyền, nhưng vì sự thay đổi địa chỉ và những thông tin thất lạc, mãi đến nay – anh mới tìm được về đúng nhà.

– Anh đã về. Muộn, nhưng lành lặn. – Anh nắm tay tôi. – Anh xin lỗi vì để mẹ con em phải chịu đựng quá nhiều…

Tôi nhìn vào đôi mắt anh, thấy sự chân thành, nỗi ân hận, và tình yêu chưa từng phai.

Tôi dỡ bàn thờ xuống vào sáng hôm sau. Lần đầu tiên sau 6 năm, tôi không thắp hương gọi anh về – vì anh đã ngồi ngay trong nhà. Con trai tôi ôm lấy cha nó, líu lo hỏi chuyện biển khơi và chuyến phiêu lưu như cổ tích. Còn tôi, cuối cùng, có thể ngủ một giấc dài không mộng mị. Vì người tôi chờ… đã thực sự quay về.

Related Posts

A NEW ROYAL ERA BEGINS! KING CHARLES SHOCKED AFTER CAMILLA’S DISAPPEARANCE – CATHERINE RISES TO THE TOP IN POWER-SHAKING DECREE

LONDON – The monarchy is reeling from an unprecedented shake-up. A top-secret royal letter, recently revealed, has sent shockwaves through the palace walls and across the globe….

RED CARPET COMEBACK: Princess Catherine STUNS in Glittering Dress and Elegant Mary Jane Heels at Royal Movie Premiere, Paying Emotional Tribute to Diana

LONDON – All eyes were on the red carpet last night as Princess Catherine made her dazzling return to the public stage at a star-studded royal movie…

In 1979, He Adopted Nine Black Baby Girls No One Wanted — What They Became 46 Years Later Will Leave You Speechless…

In 1979, He Adopted Nine Black Baby Girls No One Wanted — What They Became 46 Years Later Will Leave You Speechless… Richard Miller’s world fell silent…

The stillborn baby was placed in his older brother’s arms, seconds later, a cry echoes loudly!…

The stillborn baby was placed in his older brother’s arms, seconds later, a cry echoes loudly!…Rachel leaned back in the armchair, one hand resting protectively on her…

My husband spoiled me for 34 years… until my brother-in-law donated blood and I discovered his secret. I was in shock, laughing through my tears…

My husband spoiled me for 34 years… until my brother-in-law donated blood and I discovered his secret. I was in shock, laughing through my tears…The day I…

After kicking out his adoptive mother, he discovered her $100 million fortune… but by then, it was already too late..

After kicking out his adoptive mother, he discovered her $100 million fortune… but by then, it was already too late..Daniel Foster had never thought of himself as…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *