Chồng đã mất và chị để tang suốt 5 năm. Hôm ấy, khi đưa con đi chơi, chị bỗng r/un r/ẩy đứng kh;ựng lại bên kia đường, trong chiếc xe hơi sang trọng, người đàn ông ngồi bên trong.

Chồng đã mất và chị để tang suốt 5 năm. Hôm ấy, khi đưa con đi chơi, chị bỗng r/un r/ẩy đứng kh;ựng lại bên kia đường, trong chiếc xe hơi sang trọng, người đàn ông ngồi bên trong… chính là chồng chị. Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ l;ạ m;ặt…Đã năm năm kể từ ngày anh ra đi trong một t/ai n/ạn. Người ta tìm thấy chiếc xe bẹp dúm dưới vực sâu, người ch/áy đ/en không còn ng;uyên v;ẹn. Cô khóc cạn nước mắt, chấp nhận mất mát, tự mình nuôi con khôn lớn.

Nhưng hôm nay, trong một buổi chiều đầy nắng, khi dắt con đi dạo trong trung tâm thương mại, cô đã chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông ấy—chồng mình—bước ra từ một chiếc xe hơi sang trọng. Anh mặc vest, đeo kính đen, bên cạnh là một người phụ nữ trẻ đẹp, tay trong tay đầy tình cảm.

Cô đứng sững như hoá đá, con gái nhỏ vẫn ríu rít bên cạnh, không biết mẹ mình đang run rẩy đến mức nào…
Thảo siết chặt tay con gái, trái tim như ngừng đập. Cô cố nhắm mắt lại, mong đó là một ảo giác—một người giống anh, chỉ là vô tình giống. Nhưng khi cô mở mắt ra, anh đã quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt lướt qua như chưa từng quen biết.

Người đàn ông ấy… chính là Khánh—chồng cô. Mái tóc, dáng đi, chiếc đồng hồ cô từng tặng sinh nhật năm ấy, tất cả đều không thể là nhầm lẫn. Anh còn có một nốt ruồi dưới đuôi mắt trái, điều mà không ai ngoài cô biết.

Tim cô đập loạn. “Sao có thể… Anh đã mất rồi mà…”
Con bé Tú An níu tay mẹ, “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”

Thảo không trả lời. Cô kéo con bé rời khỏi nơi đó, tim như bị bóp nghẹt
.
5 năm trước

Khánh mất trong một chuyến đi công tác ở Tây Nguyên. Xe mất lái, lao xuống vực, bốc cháy. Tin báo về như sét đánh ngang tai. Gia đình anh nhận dạng thi thể qua chiếc đồng hồ, nhẫn cưới và giấy tờ còn sót lại.
Tang lễ tổ chức vội vàng. Thảo suy sụp, suýt mất con vì cú sốc quá lớn.

Suốt năm năm qua, cô không dám yêu ai, sống khép kín, làm hai công việc cùng lúc để nuôi con. Mỗi tối cô vẫn đọc nhật ký, nhắc con nhớ về ba nó bằng những câu chuyện đẹp nhất.
Vậy mà…

Tối hôm đó, Thảo không ngủ được. Đầu óc rối bời, cô lục lại tất cả hình ảnh ngày tang lễ. Những mảnh xương đen được hỏa táng, không rõ là ai. Một cảm giác bất an trào lên. Cô gọi điện cho Huy—bạn thân của Khánh, người đi cùng trong chuyến công tác năm ấy nhưng may mắn không lên xe vì bị đau bụng đột ngột.

Huy bất ngờ khi nghe câu hỏi của Thảo, nhưng sau một hồi im lặng, anh nói:

“Thảo, có những chuyện… tao không biết có nên nói hay không…”

Cô gằn giọng, “Làm ơn. Đây là chồng tao. Tao cần biết sự thật.”

Huy hẹn cô sáng mai gặp mặt.

Tại một quán cà phê cũ kỹ ven đường, Huy rít thuốc liên tục. Gương mặt anh mệt mỏi.

“Sau vụ tai nạn, chỉ có một xác người… không nguyên vẹn. Khánh và Tuấn—tài xế—cùng mất tích. Không rõ ai là ai. Nhưng vì trên xác còn chiếc đồng hồ của Khánh và giấy tờ mang tên nó, nên mọi người tin là vậy.”

“Ý anh là… người chết có thể là Tuấn?”

Huy gật đầu.

“Và Khánhthì biến mất? Tại sao anh không nói gì suốt 5 năm?”

Huy nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã. “Vì một tuần sau tang lễ, tao nhận được một bức thư… Không tên, không địa chỉ, chỉ có một câu: ‘Xin lỗi. Đừng tìm tôi.’ Tao biết chữ Khánh. Nhưng không thể nói gì. Gia đình mày khi ấy đau quá, ai tin?”

Thảo nghẹn họng. Cô nhớ đến ánh mắt xa lạ của anh hôm nay. Tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con cô? Anh đi đâu suốt 5 năm? Người phụ nữ kia là ai? ….

…Hàng trăm câu hỏi gào thét trong đầu Thảo như một cơn bão. Cô thấy mình lạc lối giữa hiện thực và quá khứ, giữa yêu thương và phản bội.

Huy nhìn cô, ánh mắt như chất chứa bao năm giấu kín:
– Tao từng muốn nói… nhiều lần. Nhưng nếu Khánh đã chọn cách đó, tao nghĩ… có lẽ nó có lý do.

Lý do gì? – Thảo bật khóc – Rời bỏ vợ con trong lúc tang thương nhất, để rồi sống sung sướng bên người phụ nữ khác? Anh bảo đó là lý do?

Huy im lặng.

Tối hôm ấy, Thảo mở tủ, lôi ra những bức ảnh cũ, những bức thư tay còn sót lại, kể cả đoạn ghi âm giọng nói của Khánh mà cô từng lưu giữ như báu vật. Mỗi lời yêu thương trong đó giờ như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cô.

Con gái nhỏ ngủ say, gương mặt hồn nhiên giống anh như đúc. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc con, giọng thì thầm trong nghẹn ngào:

– Ba con còn sống, con có biết không? Nhưng… lại không chọn mẹ con mình.

Ba ngày sau, Thảo thuê người theo dõi. Cô cần biết anh đang sống thế nào, ở đâu, người phụ nữ đó là ai. Và chỉ một tuần sau, sự thật hiện ra còn cay đắng hơn cô tưởng.

Khánh sống ở một khu biệt thự cao cấp ven đô, tên giả là Nguyễn Tấn Dương, chủ một chuỗi công ty công nghệ. Người phụ nữ đi bên anh là Lan Chi, cựu người mẫu – giờ là vợ sắp cưới, theo báo lá cải. Họ có một cậu con trai hai tuổi.

Thảo chết lặng khi xem hình cậu bé. Nó… quá giống Khánh.

Một đêm nọ, cô đến cổng biệt thự ấy, đứng rất lâu. Không vào, không gọi. Chỉ đứng nhìn. Cô thấy anh từ xa – tay bế con, cười hạnh phúc. Giống như… anh chưa từng mất mát gì. Giống như… chưa từng có mẹ con cô tồn tại.

Tuần sau, Khánh tổ chức tiệc ra mắt vợ sắp cưới. Truyền thông có mặt đông đủ. Trong một góc khuất phía sau hàngcây, Thảo lặng lẽ đứng nhìn. Tay cô nắm chặt tấm hình cũ – tấm ảnh cưới của họ, 7 năm trước, ngày anh còn nắm tay cô thề nguyền suốt đời.

Cô muốn lao vào, vạch mặt anh. Muốn gào lên cho cả thế giới biết người đàn ông bảnh bao kia là kẻ đã chết giả, bỏ lại vợ con trong đau khổ để sống cuộc đời mới.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ đứng đó, lặng lẽ quay lưng.

Đêm ấy, Thảo viết cho anh một bức thư, không gửi, chỉ để giải thoát chính mình:

“Khánh, nếu ngày đó anh chọn cách rời bỏ vì một lý do nào đó, em sẽ không hỏi nữa.
Nhưng em mong anh biết, suốt 5 năm qua, có một đứa trẻ lớn lên mà không hiểu vì sao ba không trở về.
Em đã yêu anh bằng cả thanh xuân, giữ hình bóng anh như thánh giá.
Vậy mà cuối cùng… anh chọn biến mất như chưa từng tồn tại.
Em tha thứ – không phải vì anh xứng đáng – mà vì em không thể mang thù hận nuôi con mình trưởng thành.”

Một tháng sau, Thảo cùng con gái chuyển nhà, đổi số điện thoại, cắt đứt mọi liên hệ với gia đình chồng cũ. Cô mở tiệm hoa nhỏ, sống yên bình bên con, không oán, không trách – chỉ giữ lại trong tim một vết sẹo, để nhắc mình rằng:
Không có nỗi đau nào là mãi mãi, chỉ cần biết buông đúng lúc.

Related Posts

Chú Ba Minh vừa được ủng hộ hơn 1 tỷ đồng cô “vợ mượn” đã nhanh chóng gọi điện thông báo sẽ trở lại ở bên chú, MXH lập tức dậy sóng

Ông Ba Minh mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Ông lựa kỹ, con gà tơ cỡ hơn ký, chắc thịt, tính bụng làm mâm…

Nói thật, đàn bà ng/o/ại tì/nh/ hầu hết đều liên quan đến 3 lo/ại “người quen” này: Các ông c/hồng chú ý

Hầu hết ai cũng biết ngoại tình là liều thuốc độc của hôn nhân nhưng một số người vẫn bước chân vào. Thông thường đàn bà một…

Nói thật, đàn bà ng/o//ại tì/nh hầu hết đều liên quan đến 3 loại “người quen” này: Các ông chồng chú ý

1. Phụ nữ trở nên bí ấn Bỗng dưng thời gian làm việc của cô ấy đảo lộn, hay đi làm về muộn hơn thậm chí làm…

Sau khi ngoại tình, 90% phụ nữ sẽ dọn dẹp sạch sẽ 4 nơi này, đàn ông để ý kỹ sẽ thấy

Mùi hương trên quần áo Mọi người đều có một mùi cơ thể đặc trưng khác nhau, đặc biệt những người đàn ông hút thuốc và uống…

Chồng làm l-oạn đòi l;y h;ôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn….

Chồng làm l-oạn đòi l;y h;ôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn….”Người ta…

Thông gia từ quê xa xôi lên thăm cháu mang theo một túi trái cây quê thì mẹ chồng tôi thủng thẳng chê bẩn, mẹ đẻ tôi xấu hổ vứt luôn ở đó bắt xe về quê, nào ngờ

Thông gia từ quê xa xôi lên thăm cháu mang theo một túi trái cây quê thì mẹ chồng tôi thủng thẳng chê bẩn, mẹ đẻ tôi…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *