“Một mình giữa lũ”
Chị P bầu đã đúng tháng thứ chín, bụng to vượt mặt. Chồng chị làm công trình bên Lào, xa xôi cách trở, cả tháng mới gọi về một lần cho đỡ nhớ. Hai vợ chồng dành dụm từng đồng gửi về xây căn nhà nhỏ cuối làng, mong con sinh ra có mái che ổn định.
Mấy ngày nay trời mưa triền miên. Dân làng bảo: “Chắc lại có lũ lớn.” Nhưng chị P vẫn cố nán ở nhà, mong giữ được chỗ sinh quen thuộc, có hàng xóm tối lửa tắt đèn.
Tối hôm đó, mưa như trút. Nước lũ từ đầu nguồn đổ về nhanh như quạt. Chưa kịp xoay xở gì, nước đã ngập đến bậc cửa. Chuột chạy tán loạn, tiếng chó sủa vang khắp xóm. Căn nhà tôn dột nát lạnh ngắt.
Giữa cơn giông gió, chị P bắt đầu đau bụng. Cơn đau kéo đến liên hồi, bụng cứng lại. Mặt chị tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm. Chị cố với tay lấy điện thoại, gọi vào số đội dân quân xã từng phát hôm trước:
— “Anh ơi… em chuyển dạ rồi… nước lũ lên cao quá… em không đi được!”
Đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng gió hú, rồi sau đó là tiếng quát gấp gáp:
— “Ở yên đó! Anh em đang tới!”
Chưa đầy nửa tiếng sau, bốn anh bộ đội mặc áo mưa, lội bùn ngập đến hông, bê cáng băng qua dòng nước xiết tới nhà chị. Một người rọi đèn pin lia khắp nơi, một người đưa áo mưa khoác vội lên người chị, run rẩy:
— “Không sao đâu chị, tụi em đưa chị đi sinh, sắp đến rồi!”
Trên chiếc xuồng nhỏ, bùn nước bám khắp chân, chị P thở hổn hển, nắm chặt tay một anh lính trẻ. Đôi mắt chị ngấn lệ:
— “Nếu không có mấy chú… chắc em không qua nổi đêm nay…”
Một giờ sau, bé gái chào đời tại trạm y tế xã, khỏe mạnh, khóc oe oe trong tiếng reo mừng của mọi người.
Anh bộ đội trẻ khi ấy còn vụng về hỏi đỡ:
— “Chị định đặt tên con là gì chưa?”
Chị P nhìn con, rồi nói nhỏ:
— “Con gái mà sinh giữa nước lũ, nhờ chú bộ đội cõng mẹ vượt bùn, thôi em đặt con là ‘An’ – mong nó an lành cả đời…”
Bốn ngày sau, nước rút. Chồng chị từ Lào vội vã vượt biên về, vừa đến nơi đã ôm chầm lấy vợ con bật khóc.
Câu chuyện “người mẹ vượt lũ đi sinh” lan khắp vùng, như một biểu tượng của nghĩa tình giữa con người với nhau, giữa bão lũ và sự sống, giữa tuyệt vọng và phép màu.